ánh trăng trong thành phố sương mù

Chương 7: Cạnh tranh công sở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ hai, văn phòng Marketing đã trở nên sôi động hơn hẳn. Trình Nhiễm bước vào với tâm trạng pha trộn giữa sự quyết tâm và áp lực. Sau những thử thách liên tiếp từ dự án quảng cáo, cô đã dần thích nghi với môi trường công ty, nhưng bản chất cạnh tranh khốc liệt của nơi đây vẫn khiến tim cô đập nhanh mỗi khi nghĩ đến công việc.

Ngay khi cô vừa đặt túi xách xuống bàn, một đồng nghiệp nữ, Lâm Diệp, liếc nhìn cô với ánh mắt khó chịu. Lâm Diệp đã làm việc ở bộ phận Marketing lâu năm, nhưng từ khi Trình Nhiễm xuất hiện và được Hạ Thâm chú ý, cô ta bắt đầu cảm thấy ghen tị. Hôm nay, cô ta dường như quyết tâm gây khó dễ.

“Ồ, Trình Nhiễm, hôm nay làm xong báo cáo chưa? Hay vẫn còn vụng về như mọi khi?” Lâm Diệp cười khẩy, giọng vừa nhẹ nhàng vừa mỉa mai, khiến những đồng nghiệp xung quanh không khỏi quay nhìn.

Trình Nhiễm cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, đáp: “Dạ… tôi đã hoàn tất một phần, sẽ gửi cho Hạ tổng xem xét trước buổi họp sáng nay.” Giọng cô nhỏ nhưng đủ để thể hiện quyết tâm không để lời mỉa mai của Lâm Diệp làm lung lay tinh thần.

Hạ Thâm, ngồi ở bàn đầu, không nói gì nhưng ánh mắt lạnh lùng sắc bén vẫn quan sát toàn bộ phòng. Trình Nhiễm cảm nhận được áp lực từ ánh nhìn đó, vừa lo lắng vừa quyết tâm chứng minh năng lực. Cô thầm nhủ: Mình sẽ không để bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến công việc của mình, kể cả đồng nghiệp ghen tị.

Buổi họp sáng bắt đầu, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Lâm Diệp liên tục đưa ra các câu hỏi và nhận xét, đôi khi công khai chê bai ý tưởng của Trình Nhiễm, khiến cô phải lúng túng giải thích. Trình Nhiễm cảm thấy tim đập nhanh, tay hơi run khi cố gắng trình bày dữ liệu và giải thích các phân tích thị trường.

Hạ Thâm vẫn ngồi quan sát, không can thiệp trực tiếp. Nhưng ánh mắt anh lạnh lùng, sắc bén như dao, khiến mọi hành động của Trình Nhiễm đều bị đánh giá. Khi cô trả lời một câu hỏi khó, anh nghiêng đầu nhìn, đôi mắt sắc bén dừng lại vài giây, rồi gật nhẹ. Điều đó khiến Trình Nhiễm vừa mừng vừa lo: vừa biết mình đang đi đúng hướng, vừa cảm nhận được áp lực phải hoàn hảo trước Hạ Thâm.

Sau buổi họp, khi mọi người rút lui về bàn làm việc, Lâm Diệp tiến lại gần, giọng đầy châm chọc: “Trình Nhiễm, cậu nghĩ Hạ tổng thật sự đánh giá cao cậu sao? Chỉ vài ngày là chưa đủ đâu.”

Trình Nhiễm hít một hơi sâu, giữ bình tĩnh, trả lời: “Tôi sẽ chứng minh bằng năng lực của mình, không phải bằng lời nói hay suy đoán.” Giọng cô mạnh mẽ, dứt khoát, nhưng vẫn giữ được sự lịch sự.

Căng thẳng trong phòng dường như chưa giảm, và Trình Nhiễm biết rằng cô sẽ phải đối mặt với sự cạnh tranh công khai từ đồng nghiệp ghen tị. Cô tập trung vào màn hình, rà soát các biểu đồ, cập nhật dữ liệu khách hàng VIP và chuẩn bị báo cáo mới.

Buổi chiều, Hạ Thâm bước vào phòng Marketing, bước đi thẳng đến bàn Trình Nhiễm. Ánh mắt anh sắc lạnh nhưng không hề gay gắt, chỉ quan sát từng chi tiết trên màn hình. “Bảng phân tích của cậu còn thiếu một vài thông tin quan trọng. Cần cập nhật dữ liệu khách hàng theo nhóm tuổi và sở thích, đồng thời chuẩn bị báo cáo trình bày vào sáng mai.” Giọng anh trầm, nghiêm nghị, khiến Trình Nhiễm cảm thấy vừa căng thẳng vừa hứng thú: đây là cơ hội để chứng minh khả năng.

Cô gật đầu, lập tức bắt tay vào công việc. Nhưng không lâu sau, Lâm Diệp tiến đến bàn, đặt một số tài liệu cũ và nhếch mép: “Cậu có chắc là cách phân tích này chính xác không? Tôi từng làm phần này, và cách cậu làm có nhiều điểm sai sót.”

Trình Nhiễm ngẩng đầu, cảm giác áp lực dồn nặng lên vai. Cô cố giữ bình tĩnh, giải thích tỉ mỉ cách mình tổng hợp dữ liệu, nguồn thông tin và phương pháp phân tích. Nhưng ánh mắt Lâm Diệp vẫn đầy nghi ngờ, và trong khoảnh khắc, Trình Nhiễm cảm thấy mâu thuẫn giữa việc chứng minh năng lực và đối phó với sự cạnh tranh ngày càng căng thẳng.

Hạ Thâm đứng bên cạnh, quan sát toàn bộ tình hình. Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung. Khi thấy Trình Nhiễm vẫn kiên định giải thích, anh nhẹ nhàng can thiệp: “Cách cô phân tích là hợp lý. Tuy nhiên, hãy lưu ý các chi tiết mà đồng nghiệp vừa đề cập. Một báo cáo hoàn chỉnh cần chính xác tuyệt đối, cả về dữ liệu lẫn trình bày.”

Lời nói của Hạ Thâm vừa là sự công nhận, vừa là nhắc nhở. Trình Nhiễm cảm thấy tim mình nhẹ nhõm hơn, nhưng đồng thời nhận ra khoảng cách giữa cô và Hạ Thâm vẫn còn rất xa – cô cần không chỉ làm đúng mà còn phải hoàn hảo.

Cả buổi chiều, Trình Nhiễm dồn hết tâm trí vào công việc, rà soát từng con số, chỉnh sửa từng biểu đồ. Lâm Diệp vẫn theo sát, liên tục nhắc nhở hoặc gợi ý mỉa mai. Nhưng Trình Nhiễm không còn bối rối hay lo sợ; cô học cách tập trung vào năng lực của bản thân, học cách đối mặt với áp lực từ đồng nghiệp và sếp.

Khi văn phòng dần yên tĩnh, Hạ Thâm bước đến bàn cô, nhìn báo cáo cuối cùng. Anh gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có vẻ hài lòng: “Được rồi. Cậu đã làm việc chăm chỉ và chính xác. Nhưng hãy nhớ, cạnh tranh công sở không chỉ là chứng minh năng lực, mà còn là cách kiểm soát cảm xúc và ứng xử với đồng nghiệp.”

Trình Nhiễm cúi đầu, thầm nhủ: Mình hiểu rồi. Không chỉ là công việc, mà còn là cách giữ vững tinh thần trong môi trường cạnh tranh này. Cô cảm thấy mệt nhưng hài lòng; hôm nay, cô không chỉ đối mặt với áp lực công việc mà còn học được cách xử lý mâu thuẫn, đối phó với đồng nghiệp ghen tị và chứng minh bản thân trước Hạ Thâm.

Trên đường về nhà, Trình Nhiễm bước qua các con phố vắng lặng, nhìn dòng sông Hoàng Phố mờ ảo trong ánh đèn vàng. Thành phố sương mù ban ngày náo nhiệt, cạnh tranh và áp lực, nhưng về đêm lại mang vẻ đẹp trầm lắng, vừa giúp cô thư giãn vừa nhắc nhở rằng con đường phía trước vẫn còn dài và đầy thử thách.

Về đến căn hộ thuê, cô mở laptop rà soát lại báo cáo một lần nữa, chuẩn bị cho buổi trình bày sáng mai. Trong lòng cô tràn đầy quyết tâm: Ngày mai, mình sẽ thể hiện hết khả năng, không để ai nghi ngờ năng lực của mình. Và mình sẽ không còn bối rối trước ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thâm nữa.

Ngồi bên khung cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, nhìn ra dòng sông phản chiếu ánh đèn lung linh, Trình Nhiễm nhận ra một điều quan trọng: cạnh tranh công sở không chỉ là thử thách về kỹ năng, mà còn là bài học về sự kiên nhẫn, quyết tâm và khả năng kiểm soát cảm xúc. Chính những thử thách này sẽ giúp cô trưởng thành, và từng bước, cô sẽ xóa đi khoảng cách giữa mình và Hạ Thâm – người vừa nghiêm khắc vừa bí ẩn, nhưng cũng chính là động lực để cô không ngừng nỗ lực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×