anh và em - tình yêu của mình sẽ đi tới đâu

Chương 3


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng làm việc của Thẩm Diên giống như một bản sao hoàn hảo của chính anh: sang trọng, trật tự, và mang cảm giác áp lực. Giá sách gỗ óc chó cao chạm trần chất đầy những cuốn sách bìa da dày cộp về luật pháp, kinh tế và triết học. Cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn yên tĩnh, nhưng Mộc Lam không có tâm trí đâu mà ngắm cảnh.

Nhiệm vụ của cô là sắp xếp lại hệ thống tài liệu cá nhân và sách của anh.

Bàn làm việc của Thẩm Diên được bày biện tối giản, nhưng Mộc Lam không dám chạm vào máy tính hay bất kỳ tập tài liệu bìa cứng nào. Cô chuyển sang sắp xếp giá sách. Mỗi lần rút một cuốn sách ra, mùi hương gỗ đàn hương ấm áp hòa quyện với bạc hà lạnh lại xộc vào mũi cô, khiến cô có cảm giác như anh đang đứng ngay phía sau.

Cô lấy một cuốn sách nặng xuống, vô tình làm rơi một tấm thẻ đánh dấu trang. Cô cúi xuống nhặt, nhận ra đó là một bức ảnh cũ.

Trong ảnh là Thẩm Diên lúc khoảng mười hai, mười ba tuổi. Khuôn mặt cậu bé vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính lại có vẻ gì đó cô độc, trống rỗng. Bên cạnh anh, là một người phụ nữ trẻ lạ mặt, đang cười rạng rỡ.

Người phụ nữ này là ai?

Mộc Lam nhanh chóng đặt bức ảnh trở lại. Cô không muốn xâm phạm vào quá khứ của anh. Nhưng khoảnh khắc đó đã khiến cô nhận ra rằng, ngay cả Thẩm Diên lạnh lùng, hoàn hảo cũng từng có một quá khứ mà cô không hề biết.

Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở.

Thẩm Diên bước vào. Anh đã thay một bộ vest đen lịch lãm, mái tóc được chải gọn gàng, càng làm tăng thêm vẻ quyền lực và nguy hiểm.

"Làm gì vậy?" Giọng anh trầm xuống, không mang theo cảm xúc, nhưng đủ khiến Mộc Lam giật mình quay lại.

"Em... em đang sắp xếp lại sách, anh Thẩm Diên," Mộc Lam lùi lại một bước, cảm thấy như mình vừa bị bắt quả tang. "Em xin lỗi, em lỡ làm rơi tấm thẻ đánh dấu."

Thẩm Diên không nói gì, bước thẳng đến chỗ cô. Anh đứng ngay cạnh cô, cơ thể anh cao lớn che khuất ánh sáng từ cửa sổ. Mộc Lam có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi hương đàn hương mạnh mẽ từ cơ thể anh.

Anh cúi đầu nhìn cuốn sách mà cô đang cầm trên tay – một cuốn tiểu thuyết triết học cổ điển.

"Em hiểu được những thứ này sao?"

"Em... em chỉ đang đọc tiêu đề thôi," cô lắp bắp.

Thẩm Diên đưa tay ra, nhẹ nhàng lấy cuốn sách khỏi tay cô. Ngón tay anh chạm nhẹ vào mu bàn tay cô, và cái chạm hờ hững đó lập tức tạo ra một cú sốc điện trong người Mộc Lam.

Anh đặt cuốn sách về chỗ cũ, rồi đưa tay lên sờ nhẹ vào gáy cô, đẩy nhẹ mái tóc dài của cô ra sau.

"Sắp xếp sách là một chuyện. Tò mò về thế giới riêng của anh là chuyện khác," anh nói, giọng nói đầy ám chỉ, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, như thể anh biết rõ cô vừa nhìn thấy bức ảnh kia.

Mộc Lam căng thẳng đến mức nghẹt thở. "Em... em không có ý đó."

"Vậy thì tốt," anh thì thầm, giọng nói gần sát tai cô, khiến cô rùng mình. "Em biết đấy, Mộc Lam. Trong căn phòng này, mọi thứ đều có vị trí và quy tắc riêng của nó. Giống như em vậy."

Anh lùi lại, quay lưng đi đến bàn làm việc.

"Tiếp tục làm việc đi. Anh sẽ giám sát em. Và nếu em cần tài liệu tham khảo nào, hãy hỏi anh. Đừng tự ý lục lọi."

Mộc Lam hiểu rõ: Đây là sự kiểm soát. Anh không cần cô sắp xếp sách, anh cần một lý do để giữ cô ở gần mình, trong lãnh địa riêng của anh, nơi anh có toàn quyền chi phối.

Mộc Lam bắt đầu công việc. Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng lật sách và tiếng gõ bàn phím từ phía Thẩm Diên.

Cô cố gắng tập trung, nhưng ánh mắt của Thẩm Diên cứ dán chặt vào cô. Thỉnh thoảng, anh lại đưa ra một câu hỏi bất chợt:

"Cuốn màu đỏ bên trái, nội dung là gì?"

"Sắp xếp theo thứ tự chữ cái tên tác giả, hay theo màu sắc?"

Những câu hỏi tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại buộc cô phải giao tiếp với anh, buộc cô phải quay lại nhìn anh, và khiến cô không thể quên đi sự hiện diện của anh.

Đến gần trưa, Mộc Lam cảm thấy mệt mỏi và khát nước. Cô đứng dậy, định xin phép ra ngoài.

"Anh khát nước à?" Thẩm Diên bất ngờ hỏi.

Mộc Lam ngạc nhiên: "Vâng, em hơi khát."

Thẩm Diên không nói gì, anh mở tủ lạnh mini trong góc phòng, lấy ra một chai nước suối lạnh. Anh bước đến, đặt chai nước lên bàn trước mặt cô.

"Uống đi," anh nói, giọng vẫn lạnh lùng. "Không cần thiết phải ra ngoài. Từ giờ, em cứ thoải mái sử dụng mọi thứ trong phòng này, trừ những tài liệu mật."

Sự chăm sóc nhỏ nhặt, không lời, nhưng lại đi kèm với một cảm giác bị nhốt lại trong không gian riêng của anh. Anh cho cô mọi thứ cô cần, để cô không có lý do rời đi.

Mộc Lam cúi đầu cảm ơn, mở nắp chai nước.

"Em làm việc cẩn thận một chút," Thẩm Diên đột ngột lên tiếng, giọng anh có một chút khác lạ. "Chiếc vòng tay ngọc trên cổ tay em... nó hơi lỏng rồi."

Mộc Lam nhìn xuống cổ tay. Chiếc vòng tay ngọc bích mà mẹ cô để lại quả thực đã bị lỏng.

Thẩm Diên không đợi cô trả lời. Anh tiến đến, cầm lấy cổ tay cô. Ngón tay anh thon dài và lạnh lẽo, chạm vào làn da ấm áp của cô, cố định chiếc vòng.

Cơ thể Mộc Lam đông cứng. Cô không dám rụt tay lại. Cổ tay cô nằm trọn trong tay anh, và cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với cái chạm vô tình ở bàn ăn. Đây là một sự chạm có chủ đích.

"Nó là vật kỷ niệm của em, đúng không?" anh hỏi, giọng nói đầy sự ám chỉ. "Phải giữ gìn cẩn thận. Cũng giống như em vậy. Những thứ thuộc về anh, không được để sứt mẻ."

Anh không nói những thứ thuộc về gia đình, anh nói những thứ thuộc về anh.

Mộc Lam ngước nhìn anh. Trong đôi mắt đen thẫm của anh, cô thấy một ngọn lửa tham lam, một sự khao khát chiếm hữu không hề che giấu. Cô biết, trong khoảnh khắc này, ranh giới "anh em" đã bị đốt cháy, và cô đã bước vào một trò chơi nguy hiểm mà cô không thể thắng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×