anh và em - tình yêu của mình sẽ đi tới đâu

Chương 4


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, Mộc Lam rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Diên trong trạng thái kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô cảm thấy mình như một con chim non bị nhốt trong lồng lụa. Mặc dù công việc sắp xếp sách đã hoàn tất, cô vẫn biết rõ đó chỉ là cái cớ để Thẩm Diên giám sát và tuyên bố chủ quyền với cô.

Khi Mộc Lam đang chuẩn bị đồ đạc cho buổi học ôn vào tối mai, điện thoại cô rung lên.

Tài: Chào Mộc Lam. Mai cậu rảnh không? Tớ muốn mời cậu đi ăn tối để mừng cậu chuyển đến nhà mới. Tớ sẽ đón cậu ở cổng biệt thự.

Tài là bạn học cũ, người đã theo đuổi Mộc Lam một thời gian. Cậu là một chàng trai nhiệt tình và thẳng thắn.

Mộc Lam nhanh chóng từ chối: Cảm ơn cậu, Tài. Nhưng tớ bận rồi, tớ không thể đi đâu vào buổi tối.

Cô nhấn gửi, lòng thầm nghĩ về những "quy tắc" nghiêm ngặt của Thẩm Diên.

Nhưng vài giây sau, chuông điện thoại trong phòng cô lại reo lên, không phải tiếng tin nhắn, mà là cuộc gọi nội bộ từ tầng dưới. Cô bắt máy.

"Mộc Lam, xuống phòng khách." Giọng Thẩm Diên ngắn gọn và lạnh lùng.

Cô vội vàng xuống nhà.

Tại phòng khách lớn, Tài đang đứng ngượng nghịu trước mặt Thẩm Diên. Cậu ta rõ ràng đã bị Thẩm Diên "chặn đứng" ngay tại cửa.

"Mộc Lam, cậu đây rồi!" Tài thở phào nhẹ nhõm. "Tớ đã bảo cậu là tớ mời cậu đi ăn tối mà. Đây là người nhà cậu à?"

"Xin chào. Tôi là Thẩm Diên, anh trai giám hộ của Mộc Lam," Thẩm Diên lên tiếng trước khi Mộc Lam kịp trả lời. Anh bước đến, đặt một tay lên vai Mộc Lam, một cử chỉ hoàn toàn tự nhiên và mang tính sở hữu rõ rệt.

"Chúng tôi rất cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng Mộc Lam không có thói quen ra ngoài vào buổi tối, đặc biệt là với người lạ," anh nói, nhấn mạnh hai từ người lạ với sự khinh miệt ẩn ý.

Mộc Lam cảm thấy bàn tay anh siết chặt trên vai cô, như một lời cảnh báo.

Tài có vẻ khó chịu: "Chúng tôi không phải người lạ. Chúng tôi học cùng trường, tôi đã mời cô ấy đi ăn tối. Thật ra, tôi đã gọi điện hẹn trước, nhưng cô ấy từ chối..."

"Từ chối?" Thẩm Diên nhếch môi, ánh mắt chuyển từ Tài sang Mộc Lam, sắc lạnh và chất vấn.

"Vâng, em... em đã từ chối," Mộc Lam vội vàng đáp, chỉ muốn Tài rời đi ngay lập tức để tránh làm mọi chuyện phức tạp hơn.

"Cậu nghe thấy rồi đấy," Thẩm Diên quay sang Tài, giọng điệu chuyển hẳn sang chế độ đánh dấu lãnh thổ. "Cô ấy không hứng thú. Lòng tốt của cậu, chúng tôi xin nhận. Giờ thì, xin mời cậu về cho."

Thẩm Diên không để Tài có cơ hội nói thêm. Anh gần như kéo Mộc Lam đi, tiến thẳng vào phòng ăn, nơi bố mẹ nuôi đã ngồi vào bàn.

"Anh, anh làm gì vậy? Sao anh lại thô lỗ với cậu ấy?" Mộc Lam thì thầm, cố gắng gỡ tay anh ra.

"Thô lỗ?" Thẩm Diên dừng lại, quay lại nhìn cô. Đôi mắt anh như có lửa, giận dữ và ghen tuông. "Em nghĩ anh thô lỗ? Em nghĩ việc một tên nhóc đến tận nhà gạ gẫm 'em gái nuôi' của anh là lịch sự sao?"

Anh đưa tay nâng cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. "Nghe cho rõ đây, Mộc Lam. Em là của anh. Em sống dưới mái nhà này, dưới sự giám hộ của anh. Không một ai được phép đưa em đi đâu mà không có sự đồng ý của anh. Hiểu chưa?"

Sức mạnh trong ngón tay anh khiến cằm cô đau nhói. Mộc Lam vừa sợ hãi, vừa cảm thấy bị kích thích trước sự chiếm hữu công khai này. Cô gật đầu trong im lặng.

Thẩm Diên buông cô ra, nhưng bàn tay anh lại nắm lấy tay cô, đan chặt vào nhau, và kéo cô vào phòng ăn.

Bữa tối diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt. Bố mẹ nuôi không hề biết về cuộc đối đầu ngắn ngủi ở phòng khách.

Trong suốt bữa ăn, Thẩm Diên liên tục giữ tay Mộc Lam dưới gầm bàn. Đây là một hành động lén lút, cấm kỵ giữa chốn đông người. Mộc Lam cố gắng rút tay ra nhiều lần, nhưng ngón tay anh siết chặt, không cho cô một cơ hội nào.

Cô cảm nhận được sự ấm áp, thô ráp từ tay anh, và sự lo lắng rằng bố mẹ có thể phát hiện bất cứ lúc nào khiến nhịp thở cô trở nên gấp gáp.

Sau bữa tối, khi cả nhà đang xem TV, Thẩm Diên cố ý ngồi sát Mộc Lam trên ghế sofa. Anh đưa cánh tay ra sau lưng cô, như thể đang gác tay lên lưng ghế.

Nhưng Mộc Lam biết rõ. Đó không phải là gác tay.

Ngón tay anh lướt nhẹ nhàng trên vai cô, sau đó từ từ tiến xuống. Cuối cùng, ngón tay cái của anh chạm hờ vào mép dây áo lót của cô, ẩn dưới lớp vải áo.

Mộc Lam như bị điện giật. Cô trừng mắt nhìn anh. Anh vẫn nhìn thẳng vào màn hình TV, với vẻ mặt hoàn toàn bình thản, như thể anh đang xem chương trình dự báo thời tiết chứ không phải đang vượt rào cấm kỵ một cách công khai và táo bạo.

Cô cảm thấy máu dồn lên mặt, nóng ran. Cô ghé sát vào tai anh, thì thầm: "Anh Thẩm Diên, anh đang làm gì vậy?"

Thẩm Diên vẫn không quay đầu lại, anh chỉ khẽ cúi xuống, môi anh lướt qua tai cô.

"Thì sao?" Anh thì thầm lại, giọng nói trầm ấm và nguy hiểm. "Anh đang thể hiện quyền sở hữu của mình trước mặt bố mẹ. Em không thích sao, em gái nuôi?"

Sự táo bạo của anh khiến Mộc Lam không nói nên lời. Cô không dám nhúc nhích vì sợ bố mẹ sẽ phát hiện ra sự gần gũi đáng ngờ này.

Cô biết, anh đang cố ý trêu chọc và kiểm soát cô. Anh đang dạy cô bài học về sự vâng lời sau khi cô dám hẹn hò (dù chỉ là bị mời) với người khác.

Bàn tay anh lại lướt nhẹ, chậm rãi, tạo ra sự căng thẳng tột độ dưới lớp áo.

Mộc Lam cắn môi. Cô ghét cảm giác bị anh thao túng, nhưng đồng thời, một cảm giác tội lỗi và kích thích lại dâng lên, khiến cô không thể cưỡng lại được.

Cô chỉ có thể cầu nguyện cho chương trình TV mau kết thúc, để cô có thể thoát khỏi sự kiểm soát vô hình nhưng mãnh liệt của người anh trai nuôi này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×