Đêm đã khuya. Căn biệt thự chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió khẽ lay rèm cửa.
Mộc Lam nằm trên giường, cố gắng xua đuổi hình ảnh đôi mắt Thẩm Diên từ bữa tối. Dấu vết ngón tay anh chạm hờ trên da thịt cô vẫn còn đó, khiến cô trằn trọc không ngủ được.
Đột nhiên, một tiếng động lớn, loảng xoảng, vang lên từ căn phòng đối diện – phòng ngủ của Thẩm Diên.
Mộc Lam giật mình ngồi dậy. Cô lưỡng lự. Thẩm Diên đã nghiêm cấm cô làm phiền anh vào ban đêm. Nhưng tiếng động đó nghe có vẻ như có đồ vật nặng bị đổ vỡ.
Cô cắn môi, đấu tranh nội tâm. Cô là em gái nuôi, có trách nhiệm quan tâm đến anh. Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra với anh, cô sẽ là người phải chịu trách nhiệm.
Cuối cùng, sự lo lắng đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Mộc Lam nhẹ nhàng mở cửa phòng, bước ra hành lang tối om.
Cô đứng trước cánh cửa phòng Thẩm Diên, gõ khẽ. "Anh Thẩm Diên? Anh có sao không? Em nghe thấy tiếng động."
Không có tiếng trả lời. Mộc Lam càng lo lắng hơn. Cô hít một hơi sâu và đẩy cửa.
Căn phòng ngủ của Thẩm Diên khác hẳn với phòng làm việc. Nó tối hơn, mang một sự riêng tư và thô ráp hơn. Chỉ có ánh trăng mờ nhạt xuyên qua rèm cửa, tạo ra những bóng đổ dài.
Mộc Lam thấy một chiếc đèn bàn bị lật đổ trên sàn. Và Thẩm Diên, đang tựa vào mép giường.
"Anh Thẩm Diên, anh bị thương ở đâu à?" Mộc Lam vội vàng bước vào.
Anh ngước nhìn cô. Dưới ánh trăng, khuôn mặt anh tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Anh chỉ mặc quần lót dài, để lộ thân hình săn chắc và vạm vỡ. Mộc Lam nhanh chóng quay mặt đi, má cô nóng bừng.
"Anh không sao. Chỉ là... chuột rút thôi," anh nói, giọng nói khàn đặc và yếu ớt, không còn sự kiểm soát lạnh lùng thường ngày.
Mộc Lam thấy một ống thuốc tiêm nhỏ bị vứt trên sàn nhà. "Anh đang tiêm thuốc à? Anh bị bệnh gì vậy?"
Thẩm Diên nhắm mắt lại, thở dốc. "Không phải việc của em. Ra ngoài đi, Mộc Lam."
Nhưng Mộc Lam không thể bỏ đi. Cô tiến lại gần, thấy rõ cơ bắp chân anh đang co cứng lại. Cô không biết anh bị chuột rút hay bị bệnh gì khác, nhưng dáng vẻ đau đớn của anh khiến cô không nỡ bỏ mặc.
"Em... em có thể giúp anh xoa bóp được không?" cô đề nghị một cách dè dặt.
Thẩm Diên mở mắt, đôi mắt anh đỏ ngầu. Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy sự thử thách và cạm bẫy.
"Em dám sao?"
"Anh là anh trai em mà," Mộc Lam đáp, cố gắng dùng lý lẽ để trấn an chính mình.
"Được thôi," anh thì thầm, giọng nói mang đầy sự quyến rũ chết người. "Anh đang đau. Nhưng nếu em vào đây... em phải chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra tiếp theo."
Mộc Lam không hiểu hết ẩn ý đó, nhưng cô đã bị đẩy vào bước đường không thể lùi. Cô quỳ xuống bên mép giường, đưa tay lên bắp chân săn chắc của anh.
Da thịt anh nóng rực. Cô bắt đầu xoa bóp, ngón tay cô chạm vào cơ bắp cứng nhắc, cảm nhận được sự căng thẳng đang dồn nén trong cơ thể anh.
Sự gần gũi này hoàn toàn khác biệt. Trong bóng tối, chỉ có hai người họ. Cô đang chạm vào anh, ở nơi cấm kỵ nhất – phòng ngủ riêng.
Thẩm Diên nghiêng đầu nhìn cô. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen dài của cô, nắm nhẹ.
"Mộc Lam, em thật ngốc," anh thầm thì. "Đáng lẽ em không nên vào đây."
"Em không thể bỏ mặc anh," cô nói, cảm thấy cổ họng khô khốc.
Đột nhiên, Thẩm Diên nắm chặt tay cô lại. Anh kéo mạnh cô về phía mình.
Mộc Lam mất thăng bằng, đổ ập lên lồng ngực trần của anh. Cô có thể ngửi thấy mùi hương mạnh mẽ của anh, cảm nhận được nhịp tim đập loạn xạ dưới da thịt.
Cô hoảng hốt, cố gắng đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích," anh ra lệnh, giọng nói trở nên khàn và đầy uy quyền. Anh ôm siết eo cô, giữ cô cố định trên người mình.
"Anh Thẩm Diên, anh hết đau rồi mà," cô cầu xin, mặt cô vùi vào hõm cổ anh, cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh.
"Chưa," anh đáp. Anh lật người, đè nhẹ cô xuống giường. Cơ thể anh phủ lên người cô, nặng trịch và nóng bỏng.
Thẩm Diên không làm gì thêm. Anh chỉ giữ cô dưới cơ thể mình, để cô cảm nhận toàn bộ sức nặng, nhiệt độ và sự ham muốn đang dâng trào trong anh.
"Mộc Lam," anh gọi tên cô, giọng nói trở nên ám ảnh. "Em biết không? Kể từ khi em bước vào căn nhà này, anh đã nghĩ đến khoảnh khắc này."
Cô cảm thấy môi anh chạm nhẹ vào tai cô, rồi từ từ lướt xuống cổ.
"Anh luôn muốn biết... em dưới thân anh, sẽ có vị gì..."
Hơi thở nóng ấm của anh khiến cô rùng mình. Cô không thể phản kháng. Cô cảm thấy mình như bị hóa đá dưới sức nặng và sự chiếm hữu của anh. Cảm giác sợ hãi xen lẫn sự kích thích cấm kỵ khiến cô chỉ có thể nhắm mắt lại, hoàn toàn phó mặc.
Đây là sự thân mật vượt quá ranh giới "anh em" đầu tiên, một nụ hôn vô hình nhưng đầy tội lỗi.
Thẩm Diên dừng lại. Anh hít một hơi sâu, như thể đang đấu tranh với chính mình. Anh là người anh, là người giám hộ, nhưng anh đang đứng trên bờ vực phá vỡ mọi quy tắc.
"Ngủ đi, em gái," anh nói, giọng nói đã trở lại vẻ lạnh lùng hơn, nhưng vẫn còn sự căng thẳng không thể che giấu. Anh buông cô ra, nằm xuống bên cạnh.
Mộc Lam nằm im, nhịp tim vẫn đập điên cuồng. Anh không làm gì cả, nhưng cô cảm thấy như mình đã mất đi thứ gì đó quan trọng.
Cả đêm hôm đó, họ nằm cạnh nhau trong sự im lặng ngột ngạt. Mặc dù không có hành động nào khác xảy ra, nhưng sự gần gũi trong bóng tối đó đã niêm phong định mệnh cấm kỵ của họ. Mộc Lam biết, cô đã bước vào vùng cấm và không bao giờ có thể quay lại.