anh và em - tình yêu của mình sẽ đi tới đâu

Chương 6


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Mộc Lam tỉnh dậy trong sự trống rỗng. Chiếc giường bên cạnh đã trống. Thẩm Diên đã rời đi từ lúc nào, không để lại dấu vết, ngoại trừ mùi hương bạc hà lạnh còn vương lại trên gối.

Cô vội vàng rời khỏi phòng anh, cảm thấy tội lỗi xâm chiếm. Cô cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ rằng đêm qua chỉ là một tai nạn, một sự nhầm lẫn cảm xúc dưới áp lực.

Nhưng khi cô soi mình trong gương, cô thấy rõ sự thay đổi. Đôi mắt cô hơi sưng, nhưng ánh nhìn lại mang theo một sự ám ảnh khó tả. Cô nhớ lại cảm giác cơ thể anh đè lên mình, sự ấm nóng và lời thì thầm đầy nguy hiểm đó.

Mình phải giữ khoảng cách. Cô tự nhủ.

Mộc Lam xuống nhà, quyết tâm hành động như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi cô bước vào phòng ăn, cô thấy Thẩm Diên đã ở đó, ngồi điềm tĩnh đọc báo, như thể đêm qua anh đã có một giấc ngủ ngon lành.

Anh ngước lên nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh và đầy thấu thị. Anh không nói một lời, nhưng ánh mắt anh đã nói lên tất cả: Anh biết mọi thứ, và anh sẽ không để em quên.

Bố mẹ nuôi đã rời đi sớm. Chỉ còn lại hai người họ trong căn phòng ăn rộng lớn.

Mộc Lam cố tình ngồi cách anh xa nhất có thể.

"Lại đây," Thẩm Diên đột ngột ra lệnh, không ngước lên khỏi tờ báo.

"Gì cơ, anh Thẩm Diên?" Mộc Lam hỏi lại.

Anh gấp tờ báo lại, nhìn thẳng vào cô. "Anh nói, lại đây. Ngồi bên cạnh anh."

Giọng anh không phải là lời đề nghị, mà là một mệnh lệnh không thể chối từ. Mộc Lam cảm thấy tim mình thắt lại. Cô biết, anh đang dùng quyền lực của mình để buộc cô phải tuân theo.

Cô miễn cưỡng đứng dậy và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.

"Tốt," Thẩm Diên nói. Anh đặt một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đen lên bàn. "Quà."

Mộc Lam ngạc nhiên mở hộp. Bên trong là một chiếc vòng tay bạch kim tinh xảo, có gắn một viên đá nhỏ.

"Chiếc vòng ngọc của em quá lỏng lẻo. Nó có thể rơi bất cứ lúc nào," anh giải thích, giọng nói mang vẻ thờ ơ. "Đây là dây định vị. Anh không muốn 'em gái nuôi' của mình gặp nguy hiểm khi ở bên ngoài."

Mộc Lam ngước nhìn anh, lòng cô lạnh đi. Dây định vị. Đó không phải là một món quà, mà là một vòng xích vô hình.

"Anh Thẩm Diên, em không cần cái này. Em không đi đâu cả," cô phản đối.

Thẩm Diên nắm lấy cổ tay cô, tay anh vẫn lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh, và đeo chiếc vòng vào tay cô.

"Em phải đeo," anh nói, giọng anh trở nên trầm thấp và áp đặt. "Đây là luật mới. Anh phải biết em đang ở đâu và em đang làm gì. Anh không thích cảm giác không kiểm soát được mọi thứ thuộc về anh."

"Em... em không phải vật sở hữu của anh!" Mộc Lam vùng vằng.

Thẩm Diên siết chặt cổ tay cô, ánh mắt anh tối lại, đầy nguy hiểm.

"Vậy sao? Em nghĩ xem. Ai đã cho em mái nhà này? Ai đã bảo vệ em khỏi những tên nhóc rác rưởi ngoài kia? Mộc Lam, em nợ anh. Và điều duy nhất anh cần ở em là sự vâng lời tuyệt đối."

Anh nghiêng người sát vào cô, chỉ cách vài centimet. Mùi bạc hà áp đảo khiến hơi thở cô nghẹn lại.

"Đừng quên đêm qua. Em đã cầu xin anh bỏ mặc em sao? Hay em đã để anh chạm vào, để anh biết em khao khát sự cấm kỵ đó như thế nào?"

Sự trần trụi trong lời nói của anh khiến Mộc Lam đỏ mặt, cô cúi gằm mặt xuống. Cô biết, anh đã nắm được điểm yếu của cô: sự hấp dẫn cấm kỵ.

"Nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ là người anh tốt nhất thế giới. Nhưng nếu em cố gắng trốn thoát, Mộc Lam..." Anh dừng lại, giọng anh mang theo sự đe dọa lạnh lẽo. "Anh sẽ tìm thấy em. Và lần đó, anh sẽ không chỉ nằm bên cạnh em thôi đâu."

Mộc Lam run rẩy, không dám nói thêm lời nào.

Sau đó, anh buông tay cô ra, đứng dậy.

"Ăn sáng đi. Sau đó, anh sẽ đưa em đi mua sắm quần áo mới. Em cần một vài bộ trang phục ra ngoài thích hợp hơn."

"Quần áo?" Mộc Lam ngạc nhiên.

"Đúng vậy," anh đáp, nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt đánh giá. "Anh không muốn người khác thấy em quá luộm thuộm. Đặc biệt là những tên nhóc muốn dụ dỗ em."

Anh nhấn mạnh từ "dụ dỗ," ám chỉ Tài ngày hôm qua, đồng thời cũng ám chỉ chính bản thân anh.

Đây là phong cách của Thẩm Diên: cho đi sự chăm sóc ngọt ngào, nhưng đồng thời siết chặt gọng kìm kiểm soát. Anh cho cô sự xa hoa, nhưng đổi lại, cô phải sống dưới luật lệ của anh.

Chiếc vòng định vị lạnh lẽo trên cổ tay cô trở thành một lời nhắc nhở thường trực về lời nguyền cấm kỵ giữa họ. Mộc Lam biết, cô không thể thoát khỏi sự chiếm hữu của Thẩm Diên. Cô đã bị mắc kẹt trong lãnh địa của anh, và cô đang dần chìm đắm trong bóng đêm quyến rũ đó.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×