Sau chuyến đi mua sắm, Mộc Lam ý thức rõ ràng hơn về tình thế của mình: cô là con rối xinh đẹp trong tay Thẩm Diên. Chiếc vòng định vị lạnh lẽo trên cổ tay là minh chứng rõ ràng nhất.
Mộc Lam không chấp nhận điều đó. Cô muốn chứng minh mình vẫn còn sự tự do, dù nhỏ nhoi.
Tối hôm đó, cô có lớp học thêm. Cô đã cố tình không nói với Thẩm Diên về lịch học này, hy vọng anh quá bận rộn công việc mà bỏ qua. Cô thay một chiếc áo sơ mi đơn giản, cố tình che đi chiếc vòng định vị bằng tay áo dài.
Lúc sáu giờ tối, khi bố mẹ nuôi đang ở ngoài và Thẩm Diên chưa về từ công ty, Mộc Lam lén lút gọi một chiếc taxi. Cô thoát ra khỏi cổng biệt thự, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cảm thấy phấn khích và tội lỗi.
Suốt buổi học, Mộc Lam luôn cảm thấy bồn chồn, không thể tập trung. Cứ mười phút, cô lại lén lút nhìn điện thoại. Không có tin nhắn, không có cuộc gọi từ Thẩm Diên. Cô thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ anh đã không phát hiện ra.
Chín giờ tối, Mộc Lam tan học. Cô quyết định tự đi bộ về nhà, tận hưởng chút không khí tự do hiếm hoi.
Khi cô đi ngang qua một công viên nhỏ vắng người, điện thoại cô rung lên.
Là tin nhắn của Thẩm Diên.
Thẩm Diên: Chín giờ mười lăm. Em đang ở công viên bên cạnh đường Hàng Cây. Anh đã cảnh báo em không được rời đi mà không xin phép. Em đang kiểm tra giới hạn của anh.
Mộc Lam dừng lại đột ngột. Sự sợ hãi lạnh lẽo xuyên thẳng vào tim cô, xua tan mọi cảm giác tự do vừa rồi. Chiếc vòng định vị! Anh đã theo dõi cô.
Cô vội vàng bật GPS trên điện thoại, nhìn vào bản đồ. Công viên này cách nhà cô chưa đầy một kilomet.
Cô chạy vội vã về nhà, nước mắt sắp trào ra. Cô biết mình đã thất bại. Cô không chỉ phá vỡ quy tắc, cô còn khiêu khích bản năng chiếm hữu của anh.
Khi Mộc Lam mở cổng biệt thự, cô thấy chiếc xe thể thao màu đen của Thẩm Diên đậu ngay ngắn trước cửa. Anh đã về.
Căn nhà chìm trong bóng tối. Chỉ có đèn phòng khách sáng yếu ớt.
Mộc Lam bước vào, tay chân run rẩy.
Thẩm Diên đang ngồi trên chiếc sofa da, chiếc áo sơ mi đen tuyền khiến anh gần như hòa vào bóng tối. Anh cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén.
"Mười phút," anh nói, giọng anh trầm hơn thường lệ, mang theo sự tức giận bị kìm nén. "Em đã phí phạm mười phút của anh khi cố gắng chạy trốn."
"Em... em đi học thêm," Mộc Lam lí nhí biện minh. "Em quên nói với anh."
Thẩm Diên đặt ly rượu xuống, tạo ra một tiếng cạch nhỏ nhưng vang vọng. Anh đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô. Mỗi bước chân của anh như một lời cảnh báo, một bản án.
"Quên?" Anh đứng chắn trước mặt cô, ánh mắt anh tối tăm và đáng sợ. "Em có biết quy tắc ở đây là gì không? Anh không chấp nhận sự quên hay sự giả dối."
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, nơi chiếc vòng định vị đang sáng lờ mờ dưới ánh đèn. Anh từ từ cuộn tay áo cô lên, phơi bày chiếc vòng ra ánh sáng.
"Chiếc vòng này không chỉ để bảo vệ. Nó là lời nhắc nhở rằng em thuộc về nơi này, thuộc về anh."
Anh kéo cô về phía mình, thân thể cô va nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Em nghĩ em có thể chạy trốn anh bằng cách đi bộ vài trăm mét? Anh có thể tìm thấy em ở bất cứ đâu, Mộc Lam. Kể cả khi em chạy ra khỏi thành phố này."
Sự kiểm soát tuyệt đối này khiến Mộc Lam sợ hãi tột độ. Cô cố gắng lùi lại, nhưng anh giữ cô quá chặt.
"Anh Thẩm Diên, em xin lỗi. Em sẽ không tái phạm nữa. Xin anh, tha cho em."
Anh nghiêng đầu, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng. Đó là nụ cười của một kẻ săn mồi.
"Tha cho em?" Anh thì thầm, giọng nói đầy sự ám chỉ. "Sự trừng phạt của anh không phải là đòn roi, em gái. Nó sẽ sâu sắc và kéo dài hơn nhiều."
Thẩm Diên bế bổng cô lên một cách bất ngờ, một tay anh giữ chặt eo cô, tay kia đỡ sau lưng cô. Mộc Lam hoảng hốt bám lấy cổ anh.
"Anh... anh đưa em đi đâu?"
"Về phòng anh," anh đáp, giọng nói trầm như tiếng gầm. "Anh sẽ dạy em bài học đầu tiên về sự vâng lời. Và anh sẽ xóa sạch cái ý nghĩ tự do ngớ ngẩn đó ra khỏi đầu em."
Anh không đi về phía cầu thang. Anh đi thẳng vào phòng làm việc ở tầng trệt. Nơi họ đã chia sẻ những khoảnh khắc căng thẳng nhất.
Anh đẩy cửa phòng làm việc, rồi đóng mạnh lại bằng một cú đá chân, tạo ra tiếng động lớn.
Ánh đèn bàn duy nhất trong phòng bật sáng, rọi thẳng vào chiếc bàn làm việc rộng lớn, sạch sẽ.
Thẩm Diên đặt Mộc Lam xuống mép bàn. Cô ngồi đó, hoảng loạn, áo quần xộc xệch. Cô ngước nhìn anh, khuôn mặt anh tối sầm dưới ánh đèn.
Anh đưa tay lên, ngón tay anh chạm vào đôi môi run rẩy của cô.
"Sự trừng phạt của anh sẽ bắt đầu từ đây. Và nó chỉ kết thúc khi em thật sự hiểu rằng, em là của riêng anh."
Thẩm Diên cúi xuống, ánh mắt anh dán chặt vào cô. Anh không cho cô một cơ hội nào để phản kháng hay suy nghĩ. Sự chiếm đoạt đầu tiên đã bắt đầu.