anh vẫn luôn ở đây

Chương 1: Căn phòng số 7


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa suốt ba ngày liền. Sương mù bám đầy lối đi hẹp dẫn vào khu nhà trọ “Ánh Trăng”.

Những bức tường loang lổ rêu ẩm, biển hiệu nghiêng ngả đung đưa, phát ra tiếng kẽo kẹt mỗi khi gió quét qua.

Minh Anh kéo vali lên bậc thang, dừng lại trước cánh cửa phòng số 7 — căn phòng nằm cuối hành lang, nơi ánh đèn vàng yếu ớt chẳng bao giờ tắt hẳn.

Cô đứng lặng hồi lâu.

Một cơn gió lùa qua, mang theo mùi gỗ cũ và ẩm mốc.

Bàn tay cô run lên khi tra chìa vào ổ khóa. “Vẫn là căn phòng này… sau ngần ấy thời gian.”

Cánh cửa mở ra.

Không gian bên trong tối hơn cô tưởng. Mọi thứ dường như vẫn giữ nguyên như một năm trước — chiếc giường đơn, tấm rèm bạc màu, bàn gỗ có vết cháy đen hình tròn.

Và trên tường, vẫn còn treo bức ảnh đôi đã ngả màu — Minh Anh và Khang, tay trong tay, cười rất tươi.

Nhưng tấm ảnh ấy giờ chỉ còn một nửa. Phần của anh bị xé mất.

Cô đặt vali xuống, ngồi phịch lên giường. Đệm lún xuống, phát ra tiếng kêu khẽ như ai đó vừa ngồi xuống bên cạnh.

Cô giật mình quay lại — không có ai.

Chỉ có vết lõm mờ trên tấm nệm, vẫn còn đó, như thể nó đã chờ cô từ rất lâu.

“Lâu rồi em mới về.”

Giọng nói ấy vang lên nhẹ như hơi thở, sát bên tai.

Minh Anh đứng bật dậy, tim đập mạnh.

Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ cũ trên bàn kêu tách… tách… đều đặn.

Cô bước lại, nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ — kim phút dừng lại ở 2 giờ 47 phút.

Cô nhớ rõ. Đó chính là thời khắc Khang biến mất.

Một giọt nước từ trần nhỏ xuống bàn, hòa vào vệt bụi, tạo thành vết loang hình tròn.

Cô ngẩng lên, trần nhà rạn nứt, nước ngấm xuống chậm rãi. Nhưng điều khiến cô chết lặng — là một vệt đỏ sậm vừa xuất hiện giữa khe nứt ấy, nhỏ xuống, lan trên mặt bàn như máu.

“Không sao đâu…” – Giọng nói lại cất lên.

“Anh vẫn luôn ở đây.”

Minh Anh quay phắt lại, mắt mở to. Trong gương, cô thấy hai người.

Một là chính mình — nhợt nhạt, đôi mắt trũng sâu.

Người còn lại đứng phía sau, không rõ mặt, nhưng đang khẽ đặt tay lên vai cô.

Cô lùi lại, va mạnh vào bàn, khiến bức ảnh đôi rơi xuống đất, khung kính vỡ nát.

Giữa mảnh vỡ, khuôn mặt của Khang mờ ảo phản chiếu dưới ánh đèn, đang mỉm cười.

Ngoài hành lang, bà chủ nhà trọ nghe thấy tiếng ai đó thì thầm trong căn phòng số 7.

Nhưng bà biết — căn phòng đó chưa từng có người thuê từ hơn một năm nay.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×