Trời mưa suốt đêm, kéo dài như thể cơn bão không muốn rời đi.
Nước chảy dọc khung cửa sổ, rơi xuống nền gạch phát ra tiếng tí tách đều đặn.
Minh Anh ngồi co ro bên góc giường, quấn chăn quanh người.
Cô chưa dám bật đèn.
Căn phòng sáng mờ bởi ánh chớp ngoài kia — mỗi tia chớp lại hắt bóng cô lên tường, kéo dài méo mó như một người khác đang ngồi sát bên.
Trên bàn, mảnh ảnh bị xé đôi nằm gọn trong khung kính vỡ.
Cô không dám chạm tới.
Mỗi lần ánh sáng lóe lên, cô thấy hình như khuôn mặt trong mảnh ảnh ấy thay đổi — đôi môi hé mở, như đang mấp máy gọi tên cô.
“Mình phải rời khỏi đây…”
Cô khẽ nói, gần như không nghe ra tiếng.
Cô đứng dậy, lấy áo khoác, bước ra phía cửa.
Tay vừa chạm vào nắm cửa, một cơn gió lạnh thốc vào từ khe hở khiến đèn trần nhấp nháy.
Trong thoáng chốc, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc — mùi nước hoa của Khang, lẫn trong mùi sắt rỉ và khói.
“Đừng đi.”
Tiếng nói vang lên ngay sau lưng.
Cô xoay người thật nhanh.
Không có ai.
Chỉ có tấm gương treo tường, phủ mờ hơi nước.
Nhưng giữa làn sương mờ ấy, cô thấy một bàn tay — không phải phản chiếu của mình — đang trượt từ bên trong mặt gương ra ngoài, để lại vệt dài nhòe mờ như máu loãng.
Cô lùi lại, nghẹt thở nhìn cảnh tượng đó.
Ngón tay in rõ năm dấu, dính ướt, lạnh lẽo, run rẩy.
Cô đưa tay lên lau, nhưng vết tay không mờ đi.
Trái lại, nó càng đậm hơn, rồi một bàn tay thứ hai xuất hiện, đặt lên lớp kính ngay cạnh bàn tay đầu tiên.
Hai bàn tay ép sát vào mặt gương, in thành từng vệt đỏ đậm.
Cô hoảng loạn ném khăn lau, lùi về phía giường.
Trong giây lát, những dấu tay bắt đầu tăng lên, chồng chất, hàng chục, hàng trăm dấu tay chen nhau phủ kín bề mặt kính — như hàng trăm bàn tay từ bên kia đang cố bước ra ngoài.
Cô hét lên, nhưng không có âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng.
Ánh chớp lại lóe lên — và tất cả biến mất.
Gương trống trơn, sạch như chưa từng có gì.
Chỉ còn một dòng chữ ướt nước, chảy từ trên xuống:
“Tại sao em lại giết anh?”
Minh Anh lùi đến sát tường, nước mắt hòa với mưa ngoài cửa sổ.
Cô run bắn, hai tay bịt tai, lắc đầu liên tục.
“Không… không phải em… Anh ngã mà…”
Trong gương, đôi mắt của người đàn ông xuất hiện lại — không còn hình dáng rõ ràng, chỉ còn ánh nhìn đen đặc và sâu như hố mộ.
Rồi miệng hắn khẽ mấp máy:
“Anh vẫn luôn ở đây.”
Ngoài trời, sấm rền một tiếng dài,
và gương vỡ nát, rơi từng mảnh xuống nền nhà, phản chiếu hàng trăm khuôn mặt Minh Anh méo mó trong im lặng.