Sự kiểm soát của Lâm Phong không chỉ dừng lại ở bữa ăn hay những cái chạm lén lút trong đêm. Nó dần trở nên công khai, trắng trợn, và mỗi ngày lại tiến thêm một bước vào ranh giới riêng tư của Hạ Vân. Một buổi chiều, khi ánh nắng đã ngả vàng, hắt lên những vệt dài trên sàn gỗ, Lâm Phong bất ngờ xuất hiện trong phòng cô mà không hề gõ cửa. Hơi thở của Hạ Vân như nghẹn lại. Chú ta không nói một lời, chỉ tiến thẳng đến chiếc Giường Trắng, ánh mắt ra hiệu cho cô phải làm theo.
Hạ Vân, trong sự sợ hãi và bối rối tột cùng, không dám phản kháng. Cô biết, bất kỳ hành động chống đối nào cũng chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Cô miễn cưỡng bước lại gần, đứng đối diện với chiếc giường tưởng chừng như vô hại nhưng giờ đây lại trở thành công cụ cho sự kiểm soát.
Lâm Phong không đẩy cô mạnh bạo, mà lại dùng một động tác dứt khoát nhưng đầy vẻ dứt khoát, đẩy cô lên chiếc giường. Ga trải giường lụa trắng muốt dưới lưng cô tạo nên một sự tương phản ghê rợn với tình cảnh hiện tại. Chú ta không dùng dây thừng hay xiềng xích kim loại lạnh lẽo. Thay vào đó, Lâm Phong lấy ra một sợi dây lụa mềm mại nhưng vô cùng chắc chắn, có màu trắng tinh khôi, tương đồng với màu sắc của chiếc giường.
Từng động tác của chú ta đều chậm rãi, có chủ đích. Chú ta nhẹ nhàng, gần như dịu dàng, trói nhẹ hai cổ tay Hạ Vân vào thành giường. Sợi dây lụa thít chặt vừa đủ để cô không thể thoát ra, nhưng không đến mức làm cô đau đớn. Sự mềm mại của sợi dây lụa càng làm tăng thêm sự ghê rợn của hành động này – nó không phải là sự trói buộc thô bạo, mà là một sự giam cầm tinh vi, tước đoạt tự do của cô một cách êm ái.
Hạ Vân vùng vẫy trong vô vọng. Cô giật mạnh cổ tay, cố gắng kéo căng sợi dây, nhưng nó vẫn giữ chặt lấy cô. Nước mắt bắt đầu lưng tròng, nhưng cô cố gắng kìm nén tiếng nức nở. Cô nhìn chú Lâm Phong bằng ánh mắt van nài, cầu xin, nhưng chú ta chỉ đứng đó, bất động, ánh mắt sâu thẳm không hề thay đổi.
"Muốn rời khỏi đây, phải học cách ngoan," Lâm Phong nói, giọng điệu trầm thấp, vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một lời tuyên bố, một điều kiện tàn nhẫn. Chú ta không hề quát mắng, không hề đe dọa trực tiếp, nhưng lời nói ấy lại mang sức nặng của một mệnh lệnh tuyệt đối, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.
Đây không phải là một hình phạt thông thường. Đây là một "trò chơi", một bài học mà chú ta muốn Hạ Vân phải thấm nhuần. Cô phải học cách ngoan ngoãn, học cách phục tùng, học cách chấp nhận sự kiểm soát của chú ta.
Chiếc Giường Trắng, vốn là biểu tượng của sự thuần khiết, giờ đây đã trở thành nơi diễn ra những màn huấn luyện đầu tiên, nơi sự trong trắng của Hạ Vân đang bị thử thách, bị kéo căng đến tột cùng, bị bóp méo từng chút một.
Hạ Vân nằm đó, bất lực, cảm nhận sự lạnh lẽo của lụa trắng và sự siết chặt của sợi dây. Cô cảm thấy sự trong sạch của mình đang dần bị vấy bẩn, tâm hồn cô đang bị kéo vào một vực sâu không đáy. Trò chơi này, vừa đáng sợ vừa đầy ám ảnh, là bước đầu tiên trong quá trình biến đổi của Hạ Vân, từ một cô gái ngây thơ thành một "nô lệ" đúng nghĩa, bị kiểm soát hoàn toàn bởi người chú của mình. Và trong sâu thẳm, một mầm mống nhỏ bé của sự chấp nhận, thậm chí là một chút tò mò bệnh hoạn, đang bắt đầu nảy nở.