Buổi sáng hôm sau, không khí trên bàn ăn của biệt thự Lâm Phong căng như dây đàn, nặng trĩu một sự tĩnh lặng đáng sợ. Ánh nắng ban mai nhợt nhạt xuyên qua cửa sổ kính màu, vẽ lên sàn nhà những mảng sáng tối ma mị, nhưng không thể xua tan đi sự lạnh lẽo bao trùm. Hạ Vân ngồi đối diện Lâm Phong, cảm thấy như mình đang bị đóng đinh vào chiếc ghế bọc da sang trọng.
Lâm Phong không nói một lời. Chú ta chỉ lặng lẽ đặt bát cháo trắng ngà trước mặt cô, rồi chăm chú nhìn. Ánh mắt chú ta sâu thẳm, sắc bén, dán chặt vào Hạ Vân từ đầu đến cuối, đầy vẻ thăm dò, chiếm hữu, và một thứ cảm xúc khó tả mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai. Nó không phải là sự quan tâm của một người chú, mà là cái nhìn của một kẻ đang kiểm soát từng cử động, từng hơi thở của con mồi.
Hạ Vân cảm thấy cổ họng khô khốc, dạ dày co thắt. Cô rụt rè cầm thìa, nhưng bàn tay lại run rẩy. Cô không dám ăn, không dám đối diện với ánh mắt đó. Sự im lặng kéo dài, đè nặng lên không gian, khiến từng giây phút trôi qua như cả một thế kỷ. Hạ Vân chỉ muốn biến mất, muốn chui xuống gầm bàn để thoát khỏi sự tra tấn vô hình này.
Bỗng, Lâm Phong khẽ nhíu mày, một hành động nhỏ nhưng lại mang sức nặng của một mệnh lệnh.
Chú ta không đợi cô tự xúc ăn. Bàn tay thô ráp nhưng đầy quyền lực của chú ta vươn tới, cầm lấy chiếc thìa, múc một muỗng cháo đầy rồi đưa sát đến môi cô. Một mùi hương thoang thoảng của thịt băm và gạo thơm bay lên, nhưng Hạ Vân lại cảm thấy ghê tởm.
"Ăn đi," giọng Lâm Phong trầm thấp, khàn khàn, vang lên như một mệnh lệnh tuyệt đối, không cho phép phản kháng. Chú ta không chỉ đưa thìa đến miệng cô, mà còn dùng ngón cái và ngón trỏ nâng cằm cô lên một cách dứt khoát, ép cô phải mở miệng. Cái chạm ấy khiến Hạ Vân rùng mình, cảm giác tê dại lan khắp khuôn mặt. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc hé môi, nuốt xuống từng muỗng cháo một cách khó nhọc.
Mỗi muỗng cháo trôi qua đều như một lời nhắc nhở về sự bất lực của cô. Hạ Vân cảm thấy mình đang bị nuốt chửng không chỉ bởi món ăn, mà còn bởi cái ánh mắt và sự kiểm soát của Lâm Phong. Cô không còn cảm thấy mình là một con người độc lập, mà chỉ là một con rối bị giật dây, một món đồ chơi đang được chủ nhân của nó điều khiển một cách tuyệt đối. Ánh mắt chú ta không rời cô một giây phút nào, dõi theo từng cử động nhai nuốt của cô, như thể đang tận hưởng cảnh tượng này.
Bữa sáng ấy, không phải là một bữa ăn để nạp năng lượng, mà là một màn trình diễn của quyền lực và sự kiểm soát. Nó là một bài học im lặng, một lời tuyên bố không lời rằng từ giờ, mọi khía cạnh trong cuộc sống của Hạ Vân, từ việc ăn uống nhỏ nhặt nhất, đều sẽ nằm dưới sự chi phối tuyệt đối của Lâm Phong.
Và Hạ Vân, trong sự sợ hãi và bối rối tột cùng, đã bắt đầu cảm nhận được sự thật nghiệt ngã ấy đang len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm hồn mình.