ba giường cấm kỵ

Chương 6: Bức Ảnh Bí Ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau trò chơi trên Giường Trắng, Hạ Vân sống trong một vòng xoáy cảm xúc hỗn loạn. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó trộn lẫn với một sự tò mò cháy bỏng, một khao khát được hiểu rõ hơn về Lâm Phong, về những bí mật mà chú ta đang che giấu. Cô bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm, dò la, như một con thám tử nhỏ bé bị mắc kẹt trong chính nhà tù của mình.

Một buổi chiều mưa tầm tã, khi Lâm Phong vắng mặt, Hạ Vân lẻn vào phòng làm việc của chú ta. Căn phòng rộng lớn, tối tăm, tràn ngập mùi sách cũ và thuốc lá, tạo nên một không khí nặng nề, bí ẩn. Cô rụt rè di chuyển, ánh mắt lướt qua từng kệ sách, từng ngăn kéo, hy vọng tìm thấy điều gì đó bất thường.

Cuối cùng, trong một ngăn kéo bị khóa cẩn thận dưới bàn làm việc, cô tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Trái tim Hạ Vân đập thình thịch. Bằng cách nào đó, cô cảm thấy chiếc hộp này chứa đựng chìa khóa cho những bí ẩn đang ám ảnh cô. Tay run rẩy, cô mở khóa bằng một chiếc kẹp tóc, và bên trong, cô tìm thấy một tập ảnh cũ, ố vàng theo thời gian.

Mỗi bức ảnh đều là một lát cắt từ quá khứ, nhưng một bức ảnh đặc biệt đã khiến Hạ Vân chết lặng. Đó là bức ảnh chụp một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, với mái tóc dài buông xõa, đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính. Người phụ nữ ấy đang nằm trên… chính chiếc Giường Trắng mà Hạ Vân đang ngủ mỗi đêm. Không gian xung quanh, cách bài trí căn phòng, mọi thứ đều giống hệt.

Trái tim cô thắt lại, đau nhói. Gương mặt ấy… sao lại quen thuộc đến thế? Từng đường nét, nụ cười nhẹ nhàng, và cả ánh mắt có vẻ buồn bã, chấp nhận số phận – Hạ Vân như bị điện giật khi nhận ra: đó chính là mẹ cô.

Mẹ cô. Người mẹ dịu hiền, trong sáng của cô, cũng từng nằm trên chiếc Giường Trắng này? Một dòng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng Hạ Vân. Những câu hỏi điên rồ bắt đầu dồn dập trong tâm trí cô: Điều gì đã xảy ra? Mẹ cô có mối quan hệ gì với Lâm Phong? Liệu đây có phải là lý do cha mẹ cô qua đời? Phải chăng bi kịch của gia đình cô có liên quan đến chú Lâm Phong, và căn biệt thự này?

Sự thật bị hé lộ một cách trần trụi, tàn nhẫn, như một nhát dao đâm thẳng vào những gì còn sót lại của sự ngây thơ trong cô. Bức ảnh không chỉ là một bằng chứng, mà là một lời ám thị, một lời tiên tri về số phận của chính cô. Hạ Vân cảm thấy một sợi dây liên kết vô hình, bệnh hoạn, đang ràng buộc cô với mẹ mình, và với Lâm Phong, trong một vòng xoáy cấm kỵ mà cô không thể thoát ra.


Cầm chặt bức ảnh trên tay, Hạ Vân không còn thấy sốc hay sợ hãi thuần túy nữa. Thay vào đó là một sự hỗn loạn của cảm xúc: sự bàng hoàng, nỗi đau đớn, và cả một sự chấp nhận kỳ lạ. Cô cảm thấy mình không còn cô độc trong số phận này nữa.


Bức ảnh là bằng chứng cho thấy mẹ cô cũng từng trải qua những gì cô đang trải qua. Và chính khoảnh khắc đó, Hạ Vân nhận ra rằng, cô đã bị kéo vào sâu hơn trong trò chơi của Lâm Phong, một trò chơi mà quy tắc đã được viết sẵn từ lâu, bởi cả những người đã khuất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.