Bà Xã Tôi Là Hacker

Chương 12: Đêm Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trung tâm an ninh mạng của Mặc thị chìm trong một sự tuyệt vọng hữu hình. Tiếng gõ phím đã thưa dần, thay vào đó là những tiếng thở dài và những cái lắc đầu bất lực. Trên màn hình lớn, hàng rào phòng thủ cuối cùng của dự án "Thiên Lang" đang nhấp nháy đỏ, báo hiệu nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Các chuyên gia giỏi nhất của họ đã làm mọi thứ có thể, nhưng con virus của K.O quá tinh vi, nó như một con đỉa đói, không ngừng gặm nhấm và tái tạo.

Mặc Cảnh Thâm đứng bất động giữa căn phòng, hai tay đút trong túi quần, gương mặt lạnh như một pho tượng. Khí chất của anh vẫn áp đảo như cũ, nhưng những người thân cận như Lãm Phong có thể cảm nhận được một sự căng thẳng cực độ đang tỏa ra từ người anh. Đây là lần đầu tiên họ thấy chủ tịch của mình rơi vào thế bị động như vậy. Thua trong cuộc chiến này không chỉ là mất tiền, mà còn là sự sỉ nhục, là sự thất bại của một đế vương.

Anh mệt mỏi mang theo chiếc laptop chứa những dữ liệu quan trọng nhất về biệt thự của mình vào lúc nửa đêm. Cả tòa biệt thự xa hoa chìm trong im lặng, nhưng không khí còn ngột ngạt hơn cả ở công ty. Anh nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách rộng lớn, cảm thấy một sự cô đơn chưa từng có. Anh có tất cả mọi thứ trong tay: tiền bạc, quyền lực, nhưng lúc này, anh không thể làm gì để bảo vệ tâm huyết của mình.

Anh nghĩ đến Red Fox. Con cáo tinh ranh đó. Nếu cô ta ở đây, liệu cô ta có thể làm gì không? Hay cô ta đang ở một nơi nào đó, hả hê nhìn hai con hổ cắn xé nhau?

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, một âm thanh bất ngờ và lạc lõng giữa đêm khuya tĩnh mịch.

Lãm Phong, người đang túc trực ở ngoài, vội vàng xem màn hình an ninh. Anh ta sững sờ. "Chủ tịch... là... là cô Tô Dao."

Mặc Cảnh Thâm nhíu mày. "Cô ta đến đây làm gì vào giờ này?" Sự nghi ngờ trong anh lại trỗi dậy. Sao cô ta lại có thể xuất hiện vào một thời điểm nhạy cảm đến như vậy?

Dù vậy, anh vẫn ra lệnh: "Cho cô ấy vào."

Cánh cửa lớn của biệt thự mở ra. Tô Dao bước vào, trên người vẫn là bộ đồ sinh viên đơn giản. Tay cô đang ôm một hộp bánh ngọt, gương mặt có chút rụt rè và lo lắng.

"Chủ tịch Mặc... em xin lỗi đã làm phiền ngài muộn thế này," cô lí nhí, hai tay chìa hộp bánh ra. "Hôm nay là sinh nhật em... Em có làm một ít bánh quy, muốn mang đến cảm ơn ngài vì đã giúp đỡ em thời gian qua. Em... em không biết làm sao để liên lạc nên đành phải đến tận đây. Em xin lỗi ạ."

Cái cớ này quá mức ngây thơ, quá mức chân thành. Một cô gái nhỏ, trong ngày sinh nhật của mình, không có bạn bè, người thân, lại tự tay làm bánh để mang đến cho người mà cô xem là "ân nhân". Bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy cũng phải mềm lòng.

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, sự lạnh lùng trong mắt anh dịu đi vài phần. "Vào đi."

Anh mời cô ngồi xuống ghế sofa, nhưng tâm trí anh vẫn đang đặt ở cuộc chiến trên mạng. Anh mở laptop ra, tiếp tục theo dõi tình hình. Tô Dao ngồi đối diện, ngoan ngoãn ăn một miếng bánh quy, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn anh.

Cô thấy gương mặt anh đanh lại, đôi mày kiếm nhíu chặt. Cô thấy những dòng mã đỏ đang nhảy múa điên cuồng trên màn hình laptop của anh. Cô biết, thời điểm của mình đã đến.

"Chủ tịch... ngài đang gặp rắc rối ạ?" cô hỏi, giọng đầy vẻ ngây thơ.

Mặc Cảnh Thâm không trả lời, chỉ thở dài một tiếng. Anh quá mệt mỏi để diễn kịch với cô.

Đúng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông. Là một cuộc gọi khẩn từ trung tâm an ninh. Anh đứng dậy, đi ra ban công để nghe máy, giọng nói đầy áp lực. "Tình hình sao rồi? Vẫn không được à? Vô dụng! Cứ tiếp tục đi!"

Phòng khách giờ chỉ còn lại một mình Tô Dao. Và chiếc laptop của Mặc Cảnh Thâm vẫn đang mở trên bàn.

Ánh mắt cô thay đổi. Sự ngây thơ, rụt rè biến mất không còn một dấu vết, thay vào đó là sự sắc bén, lạnh lùng của Red Fox. Cô đặt miếng bánh quy xuống, bước nhanh đến bên chiếc laptop.

Cô không cần ngồi xuống. Cô chỉ đứng đó, những ngón tay thon dài như những vũ công bắt đầu lướt trên bàn phím. Tiếng gõ phím vang lên, không còn là những âm thanh rời rạc, mà là một bản nhạc liên thanh, dồn dập và đầy ma lực.

Với lòng tự tôn của một hacker đỉnh cao, cô không thể chịu đựng được việc một mã độc "rác rưởi" như của K.O lại có thể làm khó được Mặc Cảnh Thâm. Và tệ hơn, nó đang cố gắng phá hủy lớp khóa do chính cô tạo ra. Đó là một sự sỉ nhục.

Chỉ trong vòng năm phút. Năm phút thần thánh.

Ngón tay cô lướt như bay. Cô không chỉ chặn đứng cuộc tấn công của K.O. Cô còn viết ra một chương trình "phản đòn" ngay tại chỗ. Chương trình này không chỉ hóa giải virus, mà còn men theo chính con đường mà virus đã xâm nhập, tấn công ngược lại vào máy chủ của K.O.

Click.

Cô nhấn Enter lần cuối cùng.

Tại trung tâm chỉ huy của K.O, đám hacker đang reo hò chiến thắng thì đột nhiên, tất cả các màn hình của chúng đồng loạt chuyển sang màu đen. Rồi một biểu tượng duy nhất hiện ra, chiếm trọn màn hình. Con cáo đỏ chín đuôi đang nháy mắt, bên dưới là một dòng chữ:

"Đừng dùng rác rưởi của các người để làm bẩn tác phẩm của ta. -- Red Fox."

Toàn bộ hệ thống của chúng bị tê liệt.

Tô Dao mỉm cười hài lòng. Cô nhanh chóng xóa đi mọi dấu vết hoạt động của mình trên laptop của Mặc Cảnh Thâm, chỉ để lại kết quả cuối cùng: hệ thống của Mặc thị đã an toàn, mối đe dọa đã bị loại bỏ.

Cô quay trở lại ghế sofa, cầm miếng bánh quy lên và tiếp tục ăn, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Khi Mặc Cảnh Thâm quay vào, vẻ mặt vẫn còn đanh lại sau cuộc điện thoại, anh nhìn vào màn hình laptop của mình. Anh chết lặng.

Vấn đề nan giải đã được giải quyết. Mối đe dọa hàng tỷ đô đã biến mất. Và trên màn hình, là một giao diện hệ thống sạch sẽ, an toàn. Anh từ từ quay sang nhìn Tô Dao. Cô đang tỏ ra vô tội, miệng vẫn còn dính vụn bánh.

Một sự thật không thể tin nổi, một suy đoán điên rồ mà anh đã từng gạt đi, giờ đây lại lóe lên trong đầu anh một cách rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh bước tới, chống hai tay lên thành ghế sofa, cúi người xuống, nhốt cô gái nhỏ vào giữa hai cánh tay mình. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đôi mắt vẫn đang cố tỏ ra ngơ ngác.

Giọng anh trầm thấp, khàn đặc, mang theo một sự nguy hiểm chết người.

"Nói cho tôi biết... em rốt cuộc là ai?"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!