Bà Xã Tôi Là Hacker

Chương 2: Cà Phê Và Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hội trường lớn của trường Đại học Kinh tế Thượng Hải hôm nay không còn một chỗ trống. Không khí nóng hừng hực, không phải vì thời tiết, mà vì sự phấn khích và mong chờ của hàng ngàn sinh viên. Họ chen chúc nhau, cố gắng giành lấy một vị trí tốt nhất, tất cả chỉ để được tận mắt chiêm ngưỡng một huyền thoại sống: Mặc Cảnh Thâm.

Bên ngoài, một đoàn xe màu đen sang trọng nối đuôi nhau tiến vào khuôn viên trường trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của một đội vệ sĩ mặc vest đen, đeo tai nghe chuyên dụng. Cánh cửa của chiếc Rolls-Royce dẫn đầu mở ra. Một đôi giày da bóng loáng của thương hiệu Ý được đặt làm riêng bước xuống, tiếp theo là một dáng người cao lớn, hoàn hảo trong bộ vest màu xám tro được cắt may tỉ mỉ, ôm trọn lấy bờ vai rộng và vòng eo săn chắc.

Mặc Cảnh Thâm xuất hiện.

Một tiếng hò reo như sấm dậy lên từ đám đông, chủ yếu là các nữ sinh. Anh ta quá mức hoàn hảo. Gương mặt đẹp như tượng tạc của thần Hy Lạp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc tình và đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm và lạnh lẽo, có thể khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải run sợ. Anh không mỉm cười, không vẫy tay chào, khí chất lạnh lùng, xa cách của một bậc đế vương lại càng khiến anh trở nên quyến rũ và bí ẩn. Anh bước đi, theo sau là hiệu trưởng và dàn vệ sĩ, tạo thành một luồng khí áp bức khiến những người xung quanh tự động dạt ra hai bên.

Trong một góc khuất gần hành lang dẫn ra ngoài, Tô Dao lặng lẽ quan sát tất cả. Cô không giống những nữ sinh khác, không hò hét, không chen lấn. Cô chỉ đứng đó, đôi mắt nấp sau cặp kính to bản, nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Thâm với một sự phân tích lạnh lùng. Thần thái, bước đi, cách anh liếc nhìn xung quanh, mọi chi tiết đều được cô thu vào não bộ và phân tích. Cô không phải là một con cừu non đang ngưỡng mộ sói xám. Cô là một con cáo đang tính toán xem nên bắt đầu cuộc đi săn của mình như thế nào.

Bài phát biểu của Mặc Cảnh Thâm rất ngắn gọn, súc tích và mạnh mẽ, đúng như con người anh. Anh không nói những lời sáo rỗng, chỉ chia sẻ vài kinh nghiệm thực tế trên thương trường, mỗi câu chữ đều đắt giá. Sau khi kết thúc trong một tràng pháo tay như sấm, anh lập tức được hộ tống ra ngoài, không nán lại một giây nào.

Đây chính là thời điểm Tô Dao chờ đợi.

Hành lang trở nên hỗn loạn khi các sinh viên ùa ra, cố gắng được nhìn thấy thần tượng của mình thêm một lần nữa. Tô Dao, tay ôm chồng sách, tay kia cầm một ly cà phê sữa vừa mua, bị dòng người xô đẩy. Cô như một chiếc lá nhỏ bị cuốn vào một cơn lũ.

Khi đoàn người của Mặc Cảnh Thâm tiến đến gần, Tô Dao khẽ nhíu mày. Cô tính toán góc độ, tốc độ di chuyển của dòng người và của mục tiêu. Trong một khoảnh khắc, khi một nam sinh cao lớn lướt qua, cô đã "vô tình" bị huých mạnh vào vai.

"Á!"

Cô loạng choạng ngã về phía trước, chồng sách trên tay rơi tung tóe xuống sàn. Và ly cà phê sữa trên tay cô, theo một quỹ đạo hoàn hảo, đã văng thẳng vào người đang đi đầu đoàn hộ tống.

Xoảng!

Ly cà phê vỡ tan trên sàn. Một mảng lớn màu nâu sữa loang lổ, nổi bật trên nền vải cao cấp của bộ vest màu xám tro của Mặc Cảnh Thâm.

Cả hành lang như đông cứng lại. Mọi âm thanh đều tắt ngấm. Các nữ sinh há hốc mồm kinh ngạc. Vẻ mặt của ngài hiệu trưởng tái đi như một tờ giấy. Hai vệ sĩ áo đen ngay lập tức tiến lên, chuẩn bị "xử lý" kẻ gây rối.

Tô Dao ngã ngồi trên sàn, giữa đống sách vở. Cô ngẩng đầu lên, cặp kính trên mặt hơi lệch đi, để lộ ra đôi mắt to tròn đang mở lớn, ngập tràn một vẻ kinh hoàng và sợ hãi đến tột cùng. Cô nhìn vết bẩn trên áo Mặc Cảnh Thâm, rồi lại nhìn gương mặt lạnh như băng của anh. Môi cô bắt đầu run rẩy.

"Xin... xin lỗi! Em xin lỗi! Em thật sự không cố ý! Do... do có người đẩy em..." Giọng cô lạc đi, lắp bắp, hai mắt đã bắt đầu đỏ hoe, long lanh nước. Cô luống cuống tìm trong túi một mẩu khăn giấy, bò lại gần, định lau vết bẩn trên quần anh, một hành động vụng về và ngây ngô đến buồn cười.

Tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi cơn thịnh nộ của vị đế vương. Mặc Cảnh Thâm nổi tiếng là người có bệnh sạch sẽ và ghét bị người khác chạm vào. Cô gái này chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Nhưng, điều không ai ngờ tới đã xảy ra.

Mặc Cảnh Thâm nhìn xuống vết bẩn trên áo, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại. Rồi anh nhìn xuống cô gái đang ngồi dưới chân mình, bộ dạng như một con thỏ con bị dọa cho chết khiếp. Anh nhìn vào đôi mắt ngấn nước, hoảng sợ tột độ của cô, một đôi mắt trong veo không một chút tạp chất. Từ trước đến nay, những người phụ nữ tiếp cận anh đều mang theo mục đích, ánh mắt của họ dù che giấu kỹ đến đâu cũng không thoát được sự sắc bén của anh. Nhưng cô gái này... sự hoảng sợ của cô ta là thật, sự vụng về của cô ta cũng là thật.

Một vệ sĩ định tiến lên kéo tay Tô Dao ra. Mặc Cảnh Thâm bất chợt giơ tay lên, một động tác nhỏ nhưng đủ để ngăn cản tất cả. Anh cúi người xuống một chút.

"Không sao."

Giọng nói của anh vẫn trầm thấp, nhưng không còn sự lạnh lẽo chết người như trong phòng họp. Hai từ đơn giản đó khiến cả hành lang như được giải thoát khỏi một lời nguyền.

Anh rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay lụa màu trắng, không phải để lau áo mình, mà lại đưa ra, nhẹ nhàng lau đi một vệt cà phê nhỏ bắn lên má Tô Dao.

Hành động này khiến tất cả mọi người hóa đá. Mặc Cảnh Thâm, người chưa bao giờ chạm vào ai, lại đang lau mặt cho một cô sinh viên vô danh?

"Đứng lên đi. Không bị bỏng chứ?" anh hỏi.

Tô Dao ngây người. Kế hoạch của cô là tạo ra một sự cố, một ấn tượng khó quên, nhưng phản ứng này của anh lại hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô. Sự dịu dàng bất ngờ này khiến cô có chút bối rối thật sự. Cô lắp bắp: "Dạ... không... không ạ..."

Đoàn người lại tiếp tục di chuyển, bỏ lại một Tô Dao vẫn đang "ngơ ngác" và một đám đông đang xì xào bàn tán.

Trong chiếc Rolls-Royce sang trọng, Mặc Cảnh Thâm nhìn vết bẩn trên tay áo mình, một ý cười gần như không thể nhận ra thoáng qua trên đôi môi mỏng. Trợ lý của anh vội vàng đề nghị: "Chủ tịch, để tôi cho người xử lý bộ vest này ngay ạ."

"Không cần," Mặc Cảnh Thâm nói, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng dáng nhỏ bé của cô sinh viên đó đã khuất dạng. Anh không thể quên được đôi mắt hoảng sợ như thỏ con của cô.

Anh quay sang trợ lý, giọng nói đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. "Điều tra một chút về cô sinh viên vừa rồi. Tên, khoa, hoàn cảnh gia đình. Mọi thứ."

Trò chơi mèo vờn chuột, hay đúng hơn là sói xám vờn thỏ trắng, đã chính thức bắt đầu. Chỉ có điều, con sói không hề biết rằng, con thỏ trắng mà nó đang nhắm tới, thực chất lại là một con cáo đỏ đã thành tinh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!