Vụ "tai nạn cà phê" đã biến Tô Dao từ một sinh viên vô danh trở thành tâm điểm của sự chú ý chỉ sau một đêm. Đi đến đâu trong trường, cô cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, cùng với những lời xì xào bàn tán. Có người tò mò, có người ghen tị, có người lại mỉa mai. "Cô ta đó, người làm đổ cà phê lên người chủ tịch Mặc đó." "Nhìn quê mùa vậy mà cũng may mắn ghê."
Đối mặt với tất cả, Tô Dao vẫn diễn tròn vai một con thỏ trắng rụt rè. Cô luôn cúi gằm mặt, ôm chặt chồng sách trước ngực như một tấm khiên, bước đi vội vã, cố gắng biến mình thành vô hình. Vẻ mặt lúc nào cũng có chút hoảng sợ, như thể cô vẫn chưa hết sốc sau sự cố ngày hôm qua. Sự yếu đuối và đáng thương đó thành công đánh lừa tất cả mọi người, khiến họ càng tin rằng cô chỉ là một cô gái may mắn một cách ngu ngốc.
Trong lúc đó, tại văn phòng chủ tịch của Mặc thị, Mặc Cảnh Thâm đang lật xem một tập tài liệu mỏng trên bàn. Đó là bản báo cáo chi tiết về Tô Dao mà trợ lý của anh, Lãm Phong, vừa mang đến.
Tên: Tô Dao. Tuổi: 19. Chuyên ngành: Sinh viên năm nhất khoa Kinh tế, Đại học Kinh tế Thượng Hải. Hoàn cảnh: Mồ côi cha mẹ sau một vụ tai nạn giao thông hai năm trước. Hiện sống một mình trong một căn hộ thuê giá rẻ ở khu phố cũ. Không có họ hàng thân thích tại Thượng Hải. Thành tích: Học lực ở mức trung bình khá, không có gì nổi bật. Hoạt động ngoại khóa: không. Khen thưởng: không. Kỷ luật: không. Tính cách (theo nhận xét của bạn học): Hướng nội, ít nói, ít bạn bè, có phần hậu đậu.
Mặc Cảnh Thâm đọc xong, khép tập tài liệu lại. Một lý lịch sạch sẽ đến mức tầm thường. Hoàn toàn không có một điểm đáng nghi nào. Chính sự tầm thường này lại càng khiến anh cảm thấy cô gái đó thật đặc biệt. Trong thế giới của anh, ai cũng có một chiếc mặt nạ, ai cũng có những toan tính phức tạp. Nhưng cô gái này, cuộc sống của cô đơn giản như một trang giấy trắng. Đọc đến dòng "mồ côi cha mẹ", "sống một mình", đôi mày kiếm của anh khẽ cau lại. Một cảm giác thương cảm mơ hồ, một cảm xúc mà anh chưa từng có với bất kỳ ai, len lỏi vào trong lòng.
"Cứ để mắt đến cô ấy một chút," anh ra lệnh cho Lãm Phong, giọng không đổi. "Đảm bảo an toàn trong khuôn viên trường cho các sinh viên được Mặc thị tài trợ là trách nhiệm của chúng ta."
Lãm Phong cúi đầu nhận lệnh, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Chủ tịch của anh, người chưa bao giờ để tâm đến bất cứ người phụ nữ nào, lại có thể vì một cô sinh viên mà nói ra một lý do vòng vo như vậy.
Buổi chiều, tại thư viện trường. Tô Dao đang tìm một cuốn sách về kinh tế vĩ mô trên một kệ sách cao. Vì với không tới, cô đang phải nhón chân một cách khá chật vật.
Đúng lúc này, một giọng nói chua ngoa và đầy mỉa mai vang lên từ phía sau. "Ô, đây chẳng phải là cô gái may mắn hôm qua được đích thân chủ tịch Mặc lau mặt hay sao?"
Tô Dao giật mình quay lại. Là Lạc Vi Vi, hoa khôi khoa Quản trị kinh doanh, đi cùng với hai người bạn thân của cô ta. Lạc Vi Vi nổi tiếng trong trường không chỉ vì xinh đẹp, mà còn vì gia thế giàu có và tính tình kiêu ngạo. Cô ta cũng là một trong những người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của Mặc Cảnh Thâm.
"Nhìn thì quê mùa, hậu đậu, không biết dùng chiêu trò gì mà hay thật," một cô bạn của Lạc Vi Vi lên tiếng附 họa.
Lạc Vi Vi khoanh tay, bước tới gần Tô Dao, dùng ánh mắt kẻ cả nhìn từ trên xuống dưới. "Tao không cần biết mày đã dùng cách gì để gây chú ý. Nhưng tao cảnh cáo mày, Mặc Cảnh Thâm không phải là người mà loại dân đen như mày có thể mơ tưởng tới. An phận một chút đi, nếu không đừng trách tao không khách sáo."
Nói rồi, cô ta "vô tình" huých vào kệ sách. Chồng sách mà Tô Dao đang cố gắng giữ mất thăng bằng, rơi loảng xoảng xuống sàn nhà.
Tô Dao tròn mắt, vẻ mặt đầy sợ hãi và tủi thân. Cô vội vàng ngồi xuống, luống cuống nhặt từng cuốn sách lên, hai mắt đã đỏ hoe, ngấn nước. "Em... em xin lỗi... em không có ý gì đâu ạ..."
Lạc Vi Vi và đám bạn nhìn bộ dạng đáng thương của cô thì đắc ý cười lớn rồi bỏ đi, để lại Tô Dao một mình ngồi giữa đống sách vở.
Toàn bộ cảnh tượng đó đã được một người đàn ông mặc thường phục, ngồi ở một góc khuất của thư viện, quay lại một cách kín đáo bằng điện thoại. Ngay sau khi nhóm Lạc Vi Vi rời đi, đoạn video đó đã được gửi đến cho Lãm Phong, và chỉ ba mươi giây sau, nó đã nằm trên chiếc máy tính bảng trong tay Mặc Cảnh Thâm.
Anh đang ở giữa một cuộc họp quan trọng với các đối tác nước ngoài. Khi xem xong đoạn video, nụ cười xã giao trên môi anh tắt ngấm. Một luồng khí lạnh lẽo, chết chóc tỏa ra từ người anh, khiến các đối tác đang thao thao bất tuyệt cũng phải im bặt vì sợ hãi. Đôi mắt phượng của anh híp lại, bên trong là một cơn bão tuyết sắp bùng nổ. Dám bắt nạt người của anh?
Anh ra hiệu cho Lãm Phong. Lãm Phong lập tức hiểu ý, cúi đầu lui ra ngoài. Mặc Cảnh Thâm quay lại với đối tác, nụ cười đã trở lại trên môi nhưng nhiệt độ thì không hề tăng lên.
Chỉ bằng một cuộc điện thoại ngắn gọn của Lãm Phong, một cơn địa chấn nhỏ đã xảy ra.
Nửa tiếng sau, cha của Lạc Vi Vi, chủ một công ty vật liệu xây dựng đang là nhà thầu phụ cho một dự án của Mặc thị, nhận được một cuộc điện thoại. Toàn bộ hợp đồng bị hủy ngay lập tức vì lý do "không đảm bảo tiêu chuẩn chất lượng". Cùng lúc đó, vài đối tác làm ăn lớn khác cũng đồng loạt gọi điện cắt đứt quan hệ. Công ty Lạc gia vốn đang trên đà phát triển, bỗng chốc đứng trước bờ vực phá sản.
Một tiếng sau, Lạc Vi Vi đang vui vẻ mua sắm trong một trung tâm thương mại thì nhận được điện thoại từ văn phòng khoa, yêu cầu cô có mặt ngay lập tức. Tại đó, cô nhận được thông báo: suất học bổng toàn phần mà cô rất tự hào đã bị hủy bỏ vì lý do "có sai sót trong quá trình xét duyệt lại hồ sơ".
Lạc Vi Vi chết lặng. Cha cô phá sản, học bổng bị hủy. Mọi thứ sụp đổ chỉ trong một buổi chiều. Cô ta không thể nào hiểu nổi tại sao tai họa lại ập xuống đầu mình một cách vô lý như vậy.
Tối đó, trong căn hộ áp mái của mình, Tô Dao không hề hay biết về những chuyện đã xảy ra. Cô đang ngồi trước dàn máy tính, ly mì tôm vẫn còn bốc khói bên cạnh. Màn hình không còn là những dòng code, mà là một sơ đồ mạng lưới quan hệ phức tạp của Lạc gia.
Cô nhếch môi cười lạnh. "Định tự mình ra tay xử lý cho bớt ngứa mắt, không ngờ lại có người nhanh tay hơn mình."
Cô nhấp một ngụm trà, đôi mắt sáng lên đầy thích thú. "Mặc Cảnh Thâm... anh đúng là càng ngày càng thú vị."