Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa nhà Mặc thị, Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trước màn hình máy tính khổng lồ, chăm chú xem lại bản phân tích chi tiết về cuộc tấn công của Red Fox vào hệ thống cá nhân của mình đêm hôm trước. Trợ lý Lãm Phong đứng bên cạnh, không dám thở mạnh.
Bản phân tích dài hơn hai mươi trang, liệt kê từng đường đi nước bước, từng phương thức tấn công mà Red Fox đã sử dụng. Càng xem, đôi mắt Mặc Cảnh Thâm lại càng sáng lên một cách kỳ lạ. Đó không phải là sự tức giận, mà là sự thán phục của một kỳ thủ vừa tìm thấy một đối thủ xứng tầm.
"Táo bạo, sáng tạo, không theo bất kỳ một quy tắc nào," anh khẽ lẩm bẩm. "Mỗi bước đi đều là một cái bẫy, trong mỗi cái bẫy lại có một con đường thoát hiểm ảo. Giống như đang khiêu vũ trên một bãi mìn vậy."
Anh cảm thấy như mình vừa có một cuộc đấu trí câm lặng với một bóng ma thiên tài. Red Fox không chỉ là một hacker, cô ta là một nghệ sĩ, một chiến lược gia. Sự tồn tại của một đối thủ như vậy khiến cho cuộc sống vốn đã đứng trên đỉnh cao của anh bỗng trở nên thú vị hơn.
"Lãm Phong," anh bất chợt lên tiếng.
"Dạ, có tôi, thưa chủ tịch."
"Dự án 'Thiên Lang' sao rồi?"
"Dạ, sau khi Red Fox khóa dữ liệu, cô ta đã không động đến nữa. Chúng tôi đang tìm cách phá vỡ lớp mã hóa cuối cùng nhưng vẫn chưa có tiến triển ạ."
Mặc Cảnh Thâm gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Anh không hề lo lắng. Anh có cảm giác, Red Fox không có ý định phá hủy dữ liệu, cô ta chỉ đang muốn... chơi đùa. Và không hiểu sao, suy nghĩ đó lại khiến anh nhớ đến một người khác. Một đôi mắt to tròn, hoảng sợ như một con thỏ nhỏ.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra tập tài liệu mỏng về Tô Dao. Anh đọc lại một lần nữa. Một cuộc đời đơn giản đến mức nhàm chán. Hoàn toàn đối lập với một Red Fox tung hoành ngang dọc, khuấy đảo cả thế giới.
Thế giới của Mặc Cảnh Thâm luôn được bao bọc bởi hai loại người: những kẻ sợ hãi anh và những kẻ muốn lợi dụng anh. Những đối tác kinh doanh, những nhân viên cấp dưới, những người phụ nữ muốn trèo lên chiếc giường của anh... ai cũng mang trong mình những toan tính phức tạp. Họ giống như những con cáo, luôn tìm cách để giành lấy thứ gì đó từ anh.
Nhưng Tô Dao thì khác. Cô gái đó ngốc nghếch, hậu đậu, nhìn vào mắt cô chỉ thấy sự đơn thuần và một chút sợ sệt. Cô không muốn gì từ anh cả. Vụ cà phê lần trước rõ ràng là một tai nạn. Lần bị bắt nạt ở thư viện, cô cũng chỉ biết im lặng chịu đựng. Sự tồn tại của cô giống như một dòng suối trong vắt chảy ngang qua một sa mạc đầy toan tính và mưu mô của anh. Nó khiến anh cảm thấy... thư giãn.
"Thế giới của mình đã có quá nhiều 'cáo đỏ' rồi," anh nghĩ thầm. "Thỉnh thoảng có một 'con thỏ trắng' ngốc nghếch để ngắm nhìn cũng không tệ."
Anh đưa ra một quyết định. Anh muốn gặp lại cô gái đó. Nhưng một người như anh không thể đường đột hẹn gặp một cô sinh viên. Nó sẽ khiến con thỏ nhỏ sợ hãi mà chạy mất. Cuộc gặp gỡ phải thật "tự nhiên".
"Lãm Phong, điều tra xem cô sinh viên Tô Dao thường có thói quen gì sau giờ học."
Chưa đầy mười phút sau, Lãm Phong đã có câu trả lời. "Thưa chủ tịch, theo thông tin, cô Tô Dao thường đến một tiệm sách cũ tên là 'Thời Gian' ở gần trường để tự học vào buổi chiều. Nghe nói ở đó yên tĩnh và cà phê rất rẻ."
Mặc Cảnh Thâm gật đầu. Anh nhìn lịch làm việc dày đặc của mình buổi chiều, nơi mỗi cuộc hẹn đều có giá trị hàng triệu đô la. Anh cầm bút lên, gạch ngang tất cả.
"Hủy hết các cuộc hẹn chiều nay," anh nói với Lãm Phong, giọng không cho phép ai từ chối. "Nói với họ, tôi có một cuộc gặp mặt 'rất quan trọng'."
Lãm Phong sững sờ, nhưng vẫn cúi đầu tuân lệnh. Anh không thể hiểu nổi cuộc gặp mặt nào lại có thể quan trọng hơn cả việc ký kết hợp đồng với đối tác người Đức.
Buổi chiều, tại tiệm sách cũ "Thời Gian".
Không gian ở đây yên tĩnh, thoang thoảng mùi giấy cũ và mùi cà phê rang. Sự xuất hiện của một người đàn ông mặc vest hàng hiệu, khí chất ngút trời như Mặc Cảnh Thâm lập tức gây ra một sự xáo động nhỏ. Anh phớt lờ mọi ánh mắt, điềm tĩnh chọn một cuốn sách về triết học cổ đại, rồi tìm một chiếc bàn khuất trong góc, gần cửa sổ, và ngồi xuống, giả vờ đọc sách.
Anh đã đợi gần nửa tiếng. Anh bắt đầu nghĩ có lẽ hôm nay cô không đến. Đúng lúc đó, cánh cửa tiệm sách mở ra. Tô Dao bước vào. Cô vẫn mặc quần jean và áo thun đơn giản, vẫn đeo cặp kính to bản. Cô gọi một ly cà phê đen rẻ nhất, rồi tìm một chiếc bàn ở góc xa nhất, cắm cúi vào chồng sách vở của mình, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của vị đế vương đang ngồi cách đó không xa.
Mặc Cảnh Thâm nhếch môi cười. Con thỏ nhỏ đã vào hang rồi.
Anh đứng dậy, cầm theo cuốn sách, bước về phía bàn của cô. "Trùng hợp thật. Lại gặp em ở đây."
Tô Dao giật mình ngẩng lên. Thấy Mặc Cảnh Thâm đang đứng sừng sững trước mặt mình, cô trợn tròn mắt, vẻ mặt là một sự kết hợp hoàn hảo giữa kinh ngạc, hoảng sợ và một chút vui mừng khó tả.
"Chủ... Chủ tịch Mặc?" cô lắp bắp, vội vàng đứng dậy, suýt nữa thì làm đổ cả ly cà phê. "Sao... sao ngài lại ở đây ạ?"
"Tôi có chút việc gần đây, muốn tìm một nơi yên tĩnh để đọc sách," anh nói một cách tự nhiên. "Em đang học bài à?"
"Dạ... dạ vâng ạ."
Cuộc trò chuyện của họ diễn ra một cách ngượng ngùng. Anh hỏi những câu đơn giản, cô trả lời những câu còn đơn giản hơn. Cô luôn giữ thái độ của một sinh viên rụt rè trước một nhân vật lớn. Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại cảm thấy vô cùng thư thái. Anh không cần phải phòng bị, không cần phải suy đoán ý đồ của đối phương.
Anh nhìn ly cà phê đen của cô, rồi gọi người phục vụ. "Mang cho cô gái này một miếng bánh Tiramisu ngon nhất và một ly 'Latte Art' đặc biệt."
Tô Dao vội xua tay. "Dạ thôi ạ, em không dám..."
"Hôm trước em làm bẩn áo tôi, coi như ly cà phê đó là em đền," Mặc Cảnh Thâm nói, ánh mắt có một ý cười. "Nhưng hôm nay, là tôi mời."
Anh đã tạo ra một cái cớ không thể từ chối. Trước khi rời đi, anh đặt cuốn sách triết học của mình xuống bàn. "Tôi đi trước có việc. Cuốn sách này khá hay, nhưng hơi khó hiểu. Em có hứng thú thì cứ đọc. Khi nào có dịp gặp lại, có thể chia sẻ với tôi vài suy nghĩ."
Nói rồi anh rời đi, để lại Tô Dao ngồi đó với chiếc bánh ngọt đắt tiền và cuốn sách triết học của anh. Một cái cớ hoàn hảo để có "dịp gặp lại".
Tô Dao nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh, đôi mắt sau cặp kính lóe lên một tia sáng sắc bén. "Mặc Cảnh Thâm, rốt cuộc anh đang muốn làm gì? Diễn kịch 'trùng hợp' sao... ai mà không biết chứ?"
Trò chơi này, càng lúc càng trở nên thú vị.