bác sĩ của ác ma

Chương 8: Vết Sẹo Trên Lưng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong một buổi châm cứu, Lam Dư yêu cầu Mặc Cảnh Thâm cởi áo để cô có thể tác động vào các huyệt đạo quan trọng trên lưng. Anh do dự một chút rồi cũng làm theo.

Khi tấm lưng trần rắn chắc, vạm vỡ của anh hiện ra trước mắt, Lam Dư đã không khỏi sững sờ. Chằng chịt trên đó là vô số những vết sẹo lớn nhỏ, cũ có, mới có. Nhưng gây chú ý nhất là một vết sẹo dài, ngoằn ngoèo, trông như một con rết khổng lồ, chạy từ bả vai trái xuống gần thắt lưng. Vết sẹo trông vô cùng dữ tợn, có thể tưởng tượng được vết thương ban đầu đã khủng khiếp đến nhường nào.

Bàn tay đang cầm kim châm của Lam Dư khựng lại một chút. Với kinh nghiệm của một bác sĩ, cô biết đây là một vết chém do dao hoặc mã tấu gây ra, và nó đã suýt chút nữa lấy đi mạng sống của anh.

"Vết sẹo này..." cô buột miệng hỏi.

Cơ thể Cảnh Thâm hơi cứng lại. Anh im lặng, không trả lời. Bầu không khí trong phòng trở nên có chút nặng nề.

Lam Dư biết mình đã hỏi một câu không nên hỏi. Cô định lảng sang chuyện khác thì anh đột nhiên lên tiếng, giọng trầm khàn.

"Năm tôi mười lăm tuổi."

Anh bắt đầu kể. Đó là một câu chuyện ngắn gọn nhưng đầy máu và nước mắt. Anh kể về một đêm mưa, khi Hắc Long Hội bị kẻ thù tấn công. Cha anh, ông trùm đời trước, đã bị giết trong cuộc hỗn chiến đó. Anh, một thiếu niên 15 tuổi, đã phải ôm cô em gái 5 tuổi của mình bỏ chạy. Kẻ địch đuổi theo, và khi một nhát dao chém về phía cô em gái, anh đã không ngần ngại dùng lưng mình để che chắn.

"Vết sẹo này là cái giá tôi phải trả để cứu con bé," anh nói, giọng nói không một chút cảm xúc, nhưng Lam Dư có thể nghe thấy nỗi đau ẩn sâu trong đó.

"Vậy... em gái của anh..." Lam Dư ngập ngừng hỏi.

"Nó vẫn không qua khỏi," Cảnh Thâm đáp. "Con bé chết vì bị viêm phổi nặng sau mấy ngày dầm mưa bỏ trốn."

Lam Dư lặng người. Cô có thể hình dung ra cảnh một cậu thiếu niên ôm xác em gái lạnh ngắt trong vòng tay, giữa một thế giới đầy rẫy sự thù hận và phản bội. Có lẽ, chính sự kiện bi thảm đó đã biến một cậu bé thành một con ác ma lạnh lùng, tàn nhẫn như ngày hôm nay. Lớp vỏ bọc sắt đá của anh được tạo nên từ những nỗi đau không thể xóa nhòa.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục châm cứu. Nhưng lần này, động tác của cô dường như dịu dàng hơn. Khi những cây kim bạc được găm vào các huyệt đạo, cô khẽ đặt bàn tay mình lên vết sẹo gớm ghiếc trên lưng anh.

Cảnh Thâm giật mình vì sự đụng chạm bất ngờ. Anh cảm nhận được một hơi ấm mềm mại đang lan tỏa từ lòng bàn tay cô, dường như đang cố gắng xoa dịu không chỉ vết sẹo trên da thịt, mà cả vết sẹo trong tâm hồn anh.

Lần đầu tiên, anh kể cho một người khác nghe về quá khứ của mình. Và lần đầu tiên, anh nhận được một sự an ủi không lời, một sự đồng cảm thầm lặng.

Anh nhận ra, người phụ nữ này không chỉ là bác sĩ, không chỉ là đồng minh. Cô đang dần trở thành một điều gì đó còn quan trọng hơn thế nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.