bác sĩ của ác ma

Chương 7: Liều Thuốc Dịu Dàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trở thành "đồng minh", Triệu Lam Dư bắt đầu công việc chữa trị cho Mặc Cảnh Thâm một cách nghiêm túc và bài bản hơn. Cô không còn giữ thái độ đối phó, mà thực sự xem anh như một ca bệnh phức tạp cần được giải quyết.

Cô yêu cầu được toàn quyền sắp xếp lại lịch trình sinh hoạt của anh. "Cơ thể của anh giống như một cỗ máy đã hoạt động quá công suất," cô nói với anh trong một buổi "thăm khám", giọng điệu chuyên nghiệp không một chút cảm xúc. "Căng thẳng kéo dài, thiếu ngủ, ăn uống không điều độ. Tất cả những điều đó đều là tác nhân khiến bệnh tình của anh trầm trọng hơn. Từ hôm nay, anh phải tuân thủ nghiêm ngặt theo lịch trình của tôi."

Cảnh Thâm, lần đầu tiên trong đời bị người khác ra lệnh, chỉ nhíu mày nhưng lại không hề phản đối. Có lẽ vì anh thực sự muốn thoát khỏi sự dày vò của những cơn đau, hoặc có lẽ, anh chỉ đơn giản là muốn xem người phụ nữ này có thể làm được những gì.

Lam Dư bắt đầu áp dụng những liệu pháp điều trị Đông Tây y kết hợp. Cô dùng những loại thảo dược quý hiếm để sắc thuốc cho anh uống, giúp an thần và điều hòa khí huyết. Cô thực hiện những buổi châm cứu để đả thông kinh mạch, làm giảm những cơn đau đầu dữ dội.

Những buổi trị liệu này buộc họ phải có những tiếp xúc cơ thể gần gũi. Ban đầu, Cảnh Thâm vô cùng căng thẳng. Cơ thể anh luôn trong trạng thái phòng bị cực độ, ghét bỏ sự đụng chạm của người khác. Nhưng Lam Dư, với sự chuyên nghiệp của một bác sĩ, hoàn toàn không để tâm đến điều đó. Động tác của cô dứt khoát, chính xác, không một chút dư thừa.

Dần dần, Cảnh Thâm nhận ra một điều kỳ lạ. Sự đụng chạm của cô không khiến anh cảm thấy ghê tởm. Ngược lại, nơi nào những ngón tay thon dài, mềm mại của cô lướt qua, anh lại cảm thấy một sự dễ chịu lan tỏa. Mùi hương thảo dược thanh khiết trên người cô dường như cũng có tác dụng an thần. Anh bắt đầu thả lỏng, và thậm chí, có một chút mong chờ những buổi trị liệu này.

Ngoài thuốc và châm cứu, Lam Dư còn áp dụng cả liệu pháp tinh thần. Cô cấm anh mang công việc về phòng ngủ. Cô bắt anh mỗi tối phải dành ra một tiếng đồng hồ để ngồi thiền và nghe nhạc cổ điển.

"Tôi không có thời gian cho mấy thứ vớ vẩn này," Cảnh Thâm gằn giọng trong buổi đầu tiên.

"Vậy thì anh cứ tiếp tục chịu đựng những cơn đau đi," Lam Dư thản nhiên đáp, rồi định quay người bỏ đi.

Cuối cùng, anh vẫn phải thỏa hiệp. Anh ngồi xuống, bắt chéo chân một cách gượng gạo, cố gắng tập trung vào hơi thở theo lời cô hướng dẫn. Tiếng nhạc du dương của dương cầm vang lên, và giọng nói nhẹ nhàng, đều đều của Lam Dư bên tai: "Thả lỏng... hít vào... thở ra..."

Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, Mặc Cảnh Thâm đã có một giấc ngủ sâu, không mộng mị, không bị những cơn đau đánh thức.

Khi anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cảm giác sảng khoái và minh mẫn mà anh đã quên từ lâu bỗng trở lại. Anh nhìn sang người phụ nữ đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cô, tạo thành một vầng hào quang dịu dàng.

Anh nhận ra, cô không chỉ đang chữa bệnh cho anh bằng y thuật. Cô đang dùng chính sự bình yên và dịu dàng của mình để xoa dịu con ác ma đang gào thét trong tâm hồn anh. Cô chính là liều thuốc hữu hiệu nhất, một liều thuốc mà anh biết mình đang dần dần nghiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.