Lời hứa về việc tôn trọng luật lệ của Hùng chỉ kéo dài đúng một tuần. Anh ta đã chứng minh được trí tuệ của mình, và giờ đây, anh ta đang sử dụng nó như một vũ khí để tiến gần hơn đến Nguyệt.
Cuộc tấn công của Hùng không còn công khai nữa, mà chuyển sang một chiến thuật tinh vi hơn. Cuối giờ học, anh ta đến bàn Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc.
"Thưa cô, em có vài điểm chưa hiểu về bài giảng hôm nay," Hùng nói, giọng điệu hoàn toàn lễ phép, đúng mực.
Nguyệt cảm thấy một sự nghi ngờ. "Hùng, cô nghĩ em là người nắm bài nhanh nhất lớp. Có thật là em cần sự giúp đỡ không?"
Hùng mỉm cười nhẹ. "Đúng là em nắm bài nhanh. Nhưng em muốn hiểu sâu hơn. Em có thể xin cô một vài buổi học phụ đạo riêng được không?"
"Trường có lớp phụ đạo chung," Nguyệt đáp, cố gắng né tránh.
"Nhưng em muốn học riêng với cô," Hùng nói, ánh mắt anh ta đầy vẻ kiên quyết. "Em muốn cô giải đáp những thắc mắc mà chỉ có cô mới có thể trả lời."
Nguyệt do dự. Từ chối một học sinh ham học là đi ngược lại nguyên tắc của một giáo viên. Hơn nữa, cô có cảm giác Hùng sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích.
"Được rồi," Nguyệt thở dài. "Vậy thì chiều mai, sau giờ học. Nhưng chúng ta sẽ học ở thư viện trường."
Hùng mỉm cười chiến thắng. "Cảm ơn cô."
Buổi học phụ đạo đầu tiên diễn ra tại thư viện, một không gian rộng lớn và công cộng. Nguyệt cảm thấy an toàn hơn. Hùng không hỏi về bài học, mà lại đưa ra một câu hỏi khiến Nguyệt bất ngờ.
"Cô có thích những tác phẩm của Nguyễn Tuân không?" Hùng hỏi, ánh mắt anh ta lấp lánh sự tinh nghịch. "Một người luôn tìm kiếm cái đẹp trong sự hoàn hảo và cái phi thường."
"Có. Ông ấy là một nhà văn vĩ đại," Nguyệt đáp.
"Vậy cô có bao giờ tự hỏi," Hùng tiếp tục. "Nếu Nguyễn Tuân sống trong thời đại này, liệu ông ấy có tìm thấy cái đẹp trong một mối quan hệ bị xã hội cấm đoán không?"
Nguyệt cứng họng. Anh ta đang cố tình. "Hùng, chúng ta đang học về 'Chữ Người Tử Tù'. Em hãy tập trung vào tác phẩm."
Hùng không đáp lại, chỉ mỉm cười. Anh ta bắt đầu phân tích tác phẩm một cách xuất sắc, nhưng mỗi câu chữ, mỗi nhận định của anh ta đều mang một ẩn ý riêng, hướng về mối quan hệ của họ.
Những buổi học phụ đạo sau đó trở thành một trò chơi trí tuệ giữa hai người. Hùng luôn tìm cách đẩy cuộc nói chuyện ra khỏi giới hạn của sách vở. Anh ta hỏi về những sở thích của Nguyệt, về những giấc mơ cô đã từ bỏ, về những nỗi cô đơn mà cô che giấu. Nguyệt, ban đầu cảnh giác, dần dần cởi mở hơn. Cô nhận ra Hùng không chỉ là một học sinh thông minh, mà còn là một người trưởng thành và tinh tế một cách đáng sợ. Anh ta lắng nghe cô với sự kiên nhẫn và đồng cảm.
Một buổi chiều, khi tan học, trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn. Lớp học phụ đạo của họ tại một căn phòng trống trên tầng ba kết thúc. Nguyệt gấp sách vở, chuẩn bị về nhà.
"Cô đợi em một chút," Hùng nói, chạy ra ngoài.
Nguyệt ngạc nhiên. Vài phút sau, Hùng quay lại với hai tách cà phê nóng hổi từ căn-tin.
"Thư viện đã đóng cửa rồi," Hùng nói, đưa cho Nguyệt một tách. "Chúng ta có thể ngồi đây thêm một chút không, thưa cô? Trời mưa sẽ lạnh lắm đấy."
Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa trắng xóa cả sân trường. Cô thấy mình không thể từ chối.
Họ ngồi đối diện nhau, trong căn phòng chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng thì thầm của gió. Hùng không nói về bài học, anh ta hỏi về cuộc sống của Nguyệt.
"Cô Nguyệt, cô có bạn trai chưa?" Hùng hỏi, ánh mắt anh ta đầy vẻ thăm dò.
Nguyệt cảm thấy bất ngờ và khó chịu. "Đó là câu hỏi riêng tư. Em không nên hỏi."
"Vì đó là câu hỏi quan trọng nhất," Hùng đáp, giọng anh ta rất chân thành. "Một người thông minh và xinh đẹp như cô không nên cô đơn. Em biết cô cô đơn. Ánh mắt cô vẫn luôn có một nỗi buồn."
Linh cảm thấy một sự rung động mạnh. Không ai từng nói với cô điều đó. Sự nghiệp và sự hoàn hảo đã khiến cô che giấu nỗi cô đơn của mình quá kỹ.
"Mọi người đều có nỗi cô đơn của riêng mình," Nguyệt nói, cố gắng lái câu chuyện.
"Nhưng không phải ai cũng tìm cách thoát khỏi nó," Hùng nói, đặt tách cà phê xuống. "Em đã từng rất cô đơn. Gia đình em giàu có, nhưng cha mẹ luôn bận rộn. Bạn bè thì xa lánh vì em không giống họ. Em đã nghĩ mình sẽ sống cả đời trong sự cô đơn. Cho đến khi em gặp cô."
Anh ta nói, nhìn thẳng vào mắt Nguyệt. Ánh mắt ấy không còn sự bất cần, mà là sự tổn thương và khao khát kết nối. Nguyệt cảm thấy bức tường mà cô xây dựng đang dần sụp đổ.
"Cô là người đầu tiên lắng nghe em nói, không phán xét," Hùng nói. "Cô là người đầu tiên nhìn thấy sự thật đằng sau vẻ ngoài của em."
Nguyệt cảm thấy một sự thương cảm dâng lên trong lòng. Cô đã từng nghĩ Hùng là một học sinh nổi loạn, nhưng giờ cô nhận ra anh ta cũng chỉ là một cậu bé cô đơn, đang tìm kiếm sự công nhận.
"Hùng, em không phải là người xấu," Nguyệt nói, giọng cô đầy sự dịu dàng. "Em rất đặc biệt."
"Vậy, cô có thể đặc biệt với em không?" Hùng hỏi, nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào tay Nguyệt.
Cái chạm đó không mang ý đồ gì, nhưng nó là sự vi phạm ranh giới nghiêm trọng nhất từ trước đến nay. Nguyệt giật mình rụt tay lại, nhưng không hề cảm thấy ghê tởm, chỉ là một sự bối rối khó tả.
Mưa vẫn rơi. Trong căn phòng trống, một mối quan hệ cấm đoán đang nảy mầm, từ sự tò mò, sự thấu hiểu, đến một sự rung động nguy hiểm. Nguyệt biết, cô đã để Hùng bước vào thế giới của mình. Và cô không biết, liệu cô có còn đủ sức mạnh để đẩy anh ta ra nữa hay không.