bài học của trái tim

Chương 4: NGƯỠNG MỘ HAY XAO ĐỘNG?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi học phụ đạo dưới mưa, mối quan hệ giữa Nguyệt và Hùng rơi vào một trạng thái khó gọi tên. Nguyệt cố gắng quay trở lại sự chuyên nghiệp, nhưng trong thâm tâm, cô biết mình đã vượt qua một ranh giới vô hình. Sự cô đơn mà Hùng nhìn thấy đã được chia sẻ, và sự thấu hiểu đó tạo ra một sợi dây liên kết nguy hiểm.

Nguyệt bắt đầu nhận ra rằng Hùng, dù có những hành động thách thức, lại là người chú ý đến cô nhiều nhất. Anh ta nhớ những chi tiết nhỏ: cốc cà phê cô thích, sự căng thẳng của cô trước những bài giảng khó, hay ngay cả việc cô thường bỏ bữa trưa.

Tuy nhiên, sự gần gũi này không qua mắt được tất cả mọi người. Trường học là một môi trường đầy rẫy sự đánh giá, và sự trẻ tuổi, xinh đẹp của Nguyệt dễ dàng trở thành đề tài đàm tiếu.

Vào giờ giải lao, khi Nguyệt đang đi trên hành lang, cô vô tình nghe thấy nhóm học sinh nữ lớp khác đang thì thầm về mình.

"Cô Nguyệt nhìn xinh quá, mà sao nghiêm khắc thế? Nghe nói cô ấy mới 25 tuổi thôi, chả hiểu sao được làm chủ nhiệm 12A1."

"Chắc là 'dựa dẫm' thôi. Mà cô ấy hay giữ thằng Hùng ở lại lắm đấy. Hai cô trò gì mà cứ lén lén lút lút."

"Trần Gia Hùng nổi tiếng không tôn trọng giáo viên, nhưng lại nghe lời cô Nguyệt. Chuyện gì đó mờ ám lắm..."

Những lời bàn tán, tuy nhỏ, nhưng như những mũi kim đâm vào sự tự trọng và uy tín nghề nghiệp của Nguyệt. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu và muốn quay lại đối chất, nhưng cô biết làm thế sẽ chỉ khiến tin đồn lan nhanh hơn.

Đúng lúc đó, Hùng từ đâu xuất hiện. Anh ta điềm nhiên bước thẳng đến nhóm học sinh kia, ánh mắt sắc lạnh khiến chúng ngay lập tức im bặt.

"Các bạn đang nói về cô giáo chủ nhiệm của tôi à?" Hùng hỏi, giọng anh ta rất nhỏ nhẹ, nhưng mang một sự đe dọa rõ ràng.

Nhóm học sinh lắp bắp: "À... không, Hùng. Bọn tớ chỉ nói về bài kiểm tra thôi."

Hùng không cười. "Cô Nguyệt là một giáo viên tài năng, và là người có uy tín. Nếu tôi nghe được bất kỳ lời đồn đại vô căn cứ nào làm tổn hại đến danh dự của cô ấy, tôi sẽ không để yên đâu."

Anh ta dừng lại một chút, nhìn thẳng vào một cô gái đang sợ hãi nhất. "Tôi muốn các bạn xin lỗi cô Nguyệt ngay lập tức."

Nhóm học sinh bị dọa sợ, vội vàng quay sang Nguyệt (cô vẫn đứng cách đó vài bước, sững sờ).

"Chúng em xin lỗi cô ạ! Chúng em sẽ không nói linh tinh nữa!"

Sau khi nhóm học sinh kia sợ hãi bỏ chạy, Hùng quay lại nhìn Nguyệt. Anh ta tiến đến, không nói một lời, chỉ đưa tay phủi nhẹ bụi trên vai áo cô. Cái chạm tay ngắn ngủi nhưng đầy sự chiếm hữu và quan tâm.

"Cô không cần phải nghe những lời rác rưởi đó," Hùng nói, ánh mắt anh ta đầy sự bảo vệ. "Cô là giáo viên giỏi nhất ở đây. Và ai nói xấu cô, chính là nói xấu đến danh dự của tôi."

Nguyệt cảm thấy một cảm xúc phức tạp dâng trào. Một mặt, cô biết ơn vì anh ta đã bảo vệ cô. Mặt khác, cô sợ hãi hành động công khai, thiếu tôn trọng ranh giới này.

"Hùng," Nguyệt nói, giọng cô có chút run rẩy. "Cảm ơn em đã bảo vệ cô, nhưng em đã làm quá rồi. Hành động này không chuyên nghiệp. Em không nên can thiệp vào chuyện của người lớn."

"Cô nghĩ đây là chuyện của người lớn sao?" Hùng nhếch mép. "Nếu họ nói về bất kỳ giáo viên nào khác, em sẽ không quan tâm. Nhưng đây là cô. Họ không có quyền xúc phạm cô."

"Và em đã làm điều đó vì em ngưỡng mộ cô, với tư cách là một học trò," Nguyệt nói, cố gắng khẳng định.

Hùng nhìn cô, ánh mắt anh ta sâu thẳm. "Ngưỡng mộ? Chắc chắn rồi. Nhưng cô có bao giờ tự hỏi, ranh giới giữa sự ngưỡng mộ và một thứ tình cảm khác mong manh đến mức nào không?"

Hắn tiến đến gần, hạ giọng, chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Cô sợ hãi sự ngưỡng mộ đó, thưa cô. Cô sợ hãi nó không chỉ dừng lại ở bục giảng. Và cô sợ hãi nhất là việc, cô đã bắt đầu xao động trước nó."

Hùng rời đi, để lại Nguyệt một mình trong hành lang vắng vẻ. Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mình đập loạn xạ. Cô không thể phủ nhận: Cô đã xao động. Sự bảo vệ công khai, sự quan tâm tinh tế của Hùng đã chạm đến một phần mềm yếu trong cô mà cô luôn cố gắng che giấu.

Cô giáo Nguyệt, người luôn tự hào về sự lý trí và sự chuyên nghiệp, đang phải đối mặt với một sự thật khó chấp nhận: Cô đang bị cuốn hút bởi một học trò. Cô cần phải đặt lại giới hạn, trước khi mối quan hệ cấm đoán này nhấn chìm cả hai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×