Sau sự việc Hùng công khai bảo vệ Nguyệt, tin đồn trong trường tạm lắng xuống, nhưng mối quan hệ giữa hai người lại càng thêm căng thẳng. Nguyệt biết Hùng đang ngày càng vượt quá giới hạn và cô cần phải chấm dứt tình trạng này ngay lập tức. Cô quyết định hủy bỏ tất cả các buổi học phụ đạo riêng và giữ khoảng cách nghiêm ngặt trong lớp.
Hùng nhận thấy sự lạnh nhạt và xa lánh của Nguyệt, nhưng anh ta không hề tỏ ra khó chịu hay nổi loạn. Thay vào đó, anh ta chấp nhận sự im lặng của cô, chỉ theo dõi cô từ xa với ánh mắt đầy thấu hiểu, như thể đang nói: Em biết cô đang đấu tranh, và em sẽ đợi cô.
Sự kiên nhẫn của Hùng khiến Nguyệt càng thêm bối rối. Cô muốn giận dữ, muốn lên án, nhưng lại không có cớ.
Một buổi chiều thứ Sáu, khi trường đã vắng lặng, Nguyệt vẫn còn ở lại phòng giáo viên để hoàn thành hồ sơ đánh giá học kỳ. Bên ngoài, trời bỗng tối sầm lại, và một cơn mưa giông lớn ập đến, kèm theo gió mạnh và sấm sét. Mưa xối xả, khiến đường phố nhanh chóng ngập nước, và toàn bộ sân trường chìm trong màn nước trắng xóa.
Nguyệt nhìn ra ngoài, nhận ra cô không thể về nhà lúc này. Cô nhấc điện thoại gọi cho taxi, nhưng tất cả đều báo bận do thời tiết xấu. Cô thở dài, tự nhủ sẽ đợi mưa tạnh.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đấy?" Nguyệt hỏi.
Cánh cửa mở ra, và Hùng bước vào. Anh ta mặc áo khoác đồng phục ướt sũng, tóc dính nước mưa, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
"Chào cô Nguyệt. Em xin lỗi đã làm phiền. Em bị kẹt lại." Hùng giải thích, tay cầm một chiếc ô đã gãy nan do gió.
Nguyệt ngạc nhiên: "Sao em không về nhà? Giờ này học sinh phải về hết rồi chứ?"
"Em ở lại phòng thí nghiệm hoàn thành dự án khoa học," Hùng nói, giọng anh ta hơi khàn. "Em nghĩ cô cũng bị kẹt. Em đến để xem cô có cần giúp đỡ gì không."
Nguyệt nhìn thấy sự lo lắng chân thành trong mắt Hùng. Cô không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của anh ta trong khoảnh khắc cô độc này khiến cô thấy ấm lòng.
"Cảm ơn em, Hùng. Nhưng cô ổn. Em nên tìm một chỗ khô ráo để trú mưa. Cẩn thận cảm lạnh."
Hùng không rời đi. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nguyệt, cởi áo khoác ướt ra.
"Phòng này hơi lạnh," Hùng nói. "Cô có muốn em đi pha trà nóng không? Căn tin vẫn còn mở cửa."
"Em đi được sao?"
"Đi bộ thôi. Không sao đâu."
Nguyệt nhìn sự kiên quyết trong mắt anh ta và chấp nhận. "Được rồi, cảm ơn em."
Khi Hùng đi khuất, Nguyệt cảm thấy tội lỗi. Cô đang để một học trò chăm sóc mình. Nhưng trong cơn mưa lạnh lẽo và sự cô đơn bủa vây, sự quan tâm của Hùng là điều khó cưỡng lại.
Hùng quay lại với hai cốc trà nóng. Mùi thơm của trà lan tỏa, xua đi chút lạnh giá. Họ ngồi cạnh nhau, không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng mưa trút xuống mái tôn. Sự im lặng không hề gượng gạo, mà đầy sự đồng điệu.
"Cô vẫn ở lại trường lâu như vậy sao, Nguyệt?" Hùng hỏi, lần đầu tiên anh ta gọi thẳng tên cô, phá vỡ nghi thức "thưa cô".
Nguyệt giật mình trước sự thân mật bất ngờ. Cô nhìn Hùng, ánh mắt anh ta rất nghiêm túc.
"Cô... vâng. Cô có nhiều việc phải làm."
"Cô không có ai đợi ở nhà sao?" Hùng hỏi, ánh mắt anh ta dịu dàng và đầy quan tâm. "Một người bạn trai, hay người thân?"
Nguyệt lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Cô sống một mình. Cô đang tập trung vào sự nghiệp. Mọi thứ khác... đều là thứ yếu."
"Tại sao cô phải tự làm khổ mình như vậy?" Hùng hỏi, giọng anh ta trầm xuống. "Cô đã hy sinh quá nhiều vì công việc và sự hoàn hảo."
Nguyệt không trả lời, nhưng nước mắt cô bỗng chực trào ra. Áp lực, sự cô đơn, những tin đồn và sự giằng xé nội tâm trong suốt thời gian qua bỗng chốc vỡ òa.
Hùng nhận ra sự yếu đuối của cô. Anh ta không nói gì, nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống, và đưa tay qua bàn, đặt lên vai Nguyệt.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi, Nguyệt," Hùng nói, giọng anh ta trấn an. "Cô không cần phải mạnh mẽ với em. Em thấy cô mệt mỏi thế nào. Em thấy cô cô đơn thế nào."
Cái chạm tay của anh ta không mang tính dục vọng, mà là sự an ủi chân thành, sự thấu hiểu tuyệt đối. Nguyệt cảm thấy như một đứa trẻ, cô gục đầu xuống, để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bàn.
Hùng không nói thêm. Anh ta chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô, im lặng sẻ chia nỗi cô đơn đó.
Khi Nguyệt ngẩng đầu lên, cô thấy ánh mắt Hùng nhìn cô đầy sự dịu dàng và lo lắng.
"Xin lỗi em," Nguyệt nói, cố gắng lau nước mắt. "Cô không nên..."
"Không sao," Hùng ngắt lời. Anh ta tiến lại gần, đưa tay lên má Nguyệt, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ giao nhau. Không còn là giáo viên và học trò. Không còn là ranh giới và luật lệ. Chỉ còn là hai tâm hồn cô đơn, bị cuốn vào nhau bởi sự thấu hiểu và sự gần gũi ngoài ý muốn.
Nguyệt cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Hùng trên má mình. Tim cô đập nhanh, mạnh mẽ, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự khao khát bị kìm nén.
Hùng không hề có ý định rút tay về. Anh ta nghiêng đầu, từ từ tiến lại gần Nguyệt. Nguyệt nhắm mắt lại, hoàn toàn buông xuôi, chấp nhận.
Hùng dừng lại, chỉ cách môi Nguyệt vài milimet. Anh ta thì thầm: "Em muốn giữ cô lại. Chỉ một đêm nay thôi."
Nguyệt mở mắt. Lý trí cô hét lên: Dừng lại! Nhưng trái tim cô lại thầm thì: Đừng đẩy anh ấy ra.
Cô không nói gì. Hùng hiểu sự im lặng đó là một lời đồng ý.
Và rồi, Hùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Nguyệt, rồi lên mí mắt cô. Nguyệt cảm nhận sự ngọt ngào và đau khổ của tình yêu cấm đoán. Anh ta không hôn môi cô, một hành động tôn trọng cuối cùng, nhưng lại là sự khẳng định nguy hiểm nhất.
"Em sẽ đưa cô về," Hùng nói, đứng dậy.
Nguyệt đứng dậy, hoàn toàn choáng váng. Cô biết, trong cơn mưa đêm đó, họ đã chia sẻ một bí mật mà không một cuốn sách giáo khoa nào dạy được.
Khi Nguyệt và Hùng bước ra khỏi trường, mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn nặng trĩu. Cả hai đều biết rằng, ranh giới cuối cùng đã không còn nữa. Sự tình cảm đã vượt qua sự chuyên nghiệp, và không sớm thì muộn, họ sẽ phải đối mặt với hậu quả của nó.