Sự việc trong đêm mưa đã trở thành một bí mật riêng giữa Nguyệt và Hùng. Nguyệt cảm thấy tội lỗi và bối rối hơn bao giờ hết. Hùng đã không còn là một học trò mà cô có thể dễ dàng kiểm soát. Anh ta là một người đàn ông trưởng thành, đã nhìn thấu được nỗi cô đơn và sự khao khát trong cô.
Trong những ngày tiếp theo, Nguyệt cố gắng tránh mặt Hùng. Cô không còn đến sớm hay về muộn, và luôn đảm bảo có đồng nghiệp ở trong phòng giáo viên khi Hùng đến hỏi bài. Cô hy vọng sự xa cách này sẽ giúp cả hai lấy lại lý trí.
Nhưng Hùng không dễ dàng bỏ cuộc. Anh ta không gây rối, không làm phiền, nhưng luôn tìm cách ở gần Nguyệt. Anh ta để lại một chiếc cốc cà phê trên bàn cô mỗi sáng, một cuốn sách về văn học đương đại có ghi chú bằng tay, hoặc đơn giản chỉ là một bông hoa nhỏ được đặt trong ngăn bàn. Tất cả đều là những hành động tinh tế, không thể bị buộc tội, nhưng đủ để khiến Nguyệt bối rối.
Một buổi chiều, khi Nguyệt vừa tan lớp và đang đi bộ ra cổng trường, Hùng xuất hiện. Anh ta đi xe máy, nhưng dừng lại và bước xuống.
"Cô Nguyệt, em muốn nói chuyện với cô."
"Hùng, cô rất bận," Nguyệt đáp, cố gắng bước nhanh hơn.
"Em sẽ chỉ đi theo cô cho đến khi cô đồng ý nói chuyện với em," Hùng nói, bước đi song song với cô. "Cô muốn mọi người thấy chuyện này à?"
Nguyệt thở dài, dừng lại. "Được rồi. Nói đi."
Hùng dẫn cô đến một công viên gần trường, nơi có hàng ghế đá dưới tán cây xanh. Không gian yên tĩnh và vắng vẻ.
"Cô đang cố tránh mặt em," Hùng nói, không hề vòng vo. "Cô sợ em. Hay cô sợ chính mình?"
"Cô không sợ em," Nguyệt đáp, giọng cô cứng rắn. "Cô đang giữ ranh giới. Em là học sinh của cô. Mọi hành động của em đều đang vượt quá giới hạn."
Hùng nhìn thẳng vào mắt cô. "Ranh giới đó chỉ là một đường kẻ vô hình, thưa cô. Tình cảm không phải là một môn học tuân theo luật lệ. Từ ngày đầu tiên em gặp cô, em đã biết cô là người em tìm kiếm. Em không hề cảm thấy khoảng cách về tuổi tác hay vị thế. Em chỉ thấy một người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ, nhưng lại cô đơn."
"Đó chỉ là sự ngộ nhận của một cậu học trò," Nguyệt đáp, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Em đang nhầm lẫn giữa sự ngưỡng mộ và tình yêu."
"Không," Hùng lắc đầu. "Em không ngộ nhận. Và em cũng không sợ hãi. Cô có biết tại sao không? Bởi vì em biết, cô cũng có cảm giác giống em."
Nguyệt sững sờ. "Hùng, đừng có nói bừa!"
"Ánh mắt cô không nói dối," Hùng tiếp tục, giọng anh ta rất trầm ấm, đầy thuyết phục. "Cô có thể nói là ghét em, là khó chịu, nhưng cô không thể phủ nhận cô đã xao động. Đêm mưa hôm đó, khi cô khóc, khi cô không đẩy em ra, em biết đó không phải chỉ là sự thương hại. Đó là sự đồng điệu."
Hùng tiến lại gần, chỉ còn một bước chân. "Nguyệt," anh ta gọi, lần này không còn là "thưa cô" hay "cô giáo". "Em yêu cô. Em không muốn cô phải đấu tranh một mình nữa. Em muốn cô hãy thành thật với cảm xúc của mình."
"Không thể!" Nguyệt hét lên, lùi lại. "Hùng, em không hiểu. Nếu mọi người biết chuyện này, sự nghiệp của cô sẽ kết thúc. Em còn quá trẻ để hiểu được hậu quả."
"Em hiểu," Hùng đáp. "Em đã đủ lớn để hiểu được giá trị của tình yêu. Hậu quả, áp lực xã hội, tất cả những thứ đó sẽ không thể so sánh được với việc sống một cuộc đời không có cô."
Hùng đưa tay ra, nắm lấy tay Nguyệt. "Em không bắt cô phải đáp lại. Em chỉ muốn cô biết, em đã dám nói ra sự thật. Và em sẽ đợi. Cho đến khi cô cũng dám thành thật với trái tim mình."
Linh cảm thấy bối rối tột cùng. Cô muốn giật tay ra, bỏ chạy, nhưng bàn tay Hùng nắm chặt một cách đầy trìu mến. Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô đã từng trải qua một vài mối tình, nhưng chưa bao giờ có ai thẳng thắn và dũng cảm đến vậy.
Cô nhìn vào ánh mắt Hùng. Đó không phải là ánh mắt của một cậu bé nghịch ngợm. Đó là ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành, dám yêu và dám chịu.
"Hùng, em về đi," Nguyệt nói, giọng cô run rẩy. "Cô... cần thời gian để suy nghĩ."
Hùng mỉm cười nhẹ. Anh ta biết, lời thú nhận của mình đã gieo một hạt giống vào trái tim Nguyệt. "Em sẽ về. Nhưng cô hãy nhớ, không ai có quyền kiểm soát trái tim cô đâu."
Hùng buông tay Nguyệt, quay lưng bước đi, để lại cô một mình trong công viên. Nguyệt đứng đó, giữa những hàng cây xanh, cảm thấy thế giới của mình đang đảo lộn. Lý trí cô hét lên: Đây là sai lầm! Nhưng trái tim cô lại rung lên: Không, đây là một khởi đầu.
Lời thú nhận của Hùng đã mở ra một cánh cửa. Nguyệt biết, cô không thể chạy trốn mãi được. Giờ đây, cô phải đối diện với một câu hỏi khó khăn nhất: liệu cô có dám vượt qua mọi ranh giới và định kiến để đến với tình yêu không?