bài học của trái tim

Chương 7: SỰ RẠN NỨT CỦA RANH GIỚI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời thú nhận của Hùng đã mở ra một cánh cửa mà Nguyệt không dám bước qua. Lý trí cô vẫn chiến đấu kịch liệt, nhưng trái tim cô đã hoàn toàn nghiêng về phía anh. Cuộc sống của cô từ đó trở nên đầy sự mâu thuẫn.

Họ không còn hẹn gặp ở trường. Những cuộc gặp gỡ chuyển ra ngoài, tại những nơi công cộng vắng vẻ vào những buổi tối muộn: một quán cà phê nhỏ khuất trong hẻm, một công viên ít người qua lại, hoặc đơn giản chỉ là một cuộc đi dạo bí mật.

Ban đầu, Nguyệt vẫn giữ khoảng cách, nhưng Hùng luôn tìm cách rút ngắn nó. Anh ta không còn là cậu học sinh ngạo mạn. Hùng trong những buổi hẹn hò là một người đàn ông trưởng thành, tinh tế, luôn lắng nghe và thấu hiểu. Anh ta hỏi về những cuốn sách Nguyệt thích đọc, những bộ phim cô muốn xem, những giấc mơ cô ấp ủ.

Một buổi tối, Hùng dẫn Nguyệt đến một quán cà phê sách nhỏ. Nguyệt cảm thấy sự yên bình và ấm áp.

"Đây là nơi em thường đến khi muốn trốn khỏi sự ồn ào của thế giới," Hùng nói, giọng anh ta dịu dàng. "Và giờ, em muốn chia sẻ nó với cô."

"Hùng," Nguyệt nói, nhìn anh ta. "Cô vẫn cảm thấy lo lắng. Mọi thứ... đang đi quá xa."

"Vậy hãy để chúng ta bước đi chậm lại, cho đến khi cô cảm thấy thoải mái," Hùng nói. "Em không vội. Em chỉ muốn được ở bên cô."

Sự kiên nhẫn và chín chắn của Hùng đã làm Nguyệt xiêu lòng. Cô bắt đầu mở lòng. Cô kể cho anh nghe về áp lực của nghề giáo, về những giấc mơ làm nhà văn cô đã từ bỏ, về nỗi sợ hãi không thể tìm thấy một người có thể thấu hiểu tâm hồn mình.

"Em hiểu," Hùng đáp, nắm lấy tay cô. "Nhưng em tin cô có thể làm được cả hai. Cô có thể là một giáo viên giỏi, và cũng có thể là một nhà văn vĩ đại. Và cô có thể yêu."

Sự động viên của Hùng khiến Nguyệt cảm thấy mạnh mẽ hơn. Anh ta không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn tâm giao, người đã nhìn thấy những góc khuất trong tâm hồn cô.

Một buổi tối, sau khi tan học, Hùng đề nghị chở Nguyệt về. Ban đầu, Nguyệt từ chối, nhưng Hùng kiên quyết: "Em sẽ chỉ chở cô đến cuối con đường, để không ai thấy. Em không muốn cô đi bộ một mình."

Nguyệt chấp nhận. Cô ngồi sau xe Hùng, ôm chặt lấy eo anh. Ngọn gió đêm luồn qua mái tóc, và cô cảm nhận được sự ấm áp từ tấm lưng rộng của Hùng. Tim cô đập mạnh. Đây không phải là một cậu học trò. Đây là người cô yêu.

Hùng dừng lại ở cuối con đường, nơi không có người qua lại. Anh ta quay lại, nhìn Nguyệt. Ánh mắt họ giao nhau, và không cần một lời nói, cả hai đều biết khoảnh khắc này là gì.

"Anh sẽ không để ai làm tổn thương em," Hùng nói, giọng anh ta rất trầm.

Nguyệt không nói gì. Cô nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Hùng. Đó là một nụ hôn của sự đấu tranh, của sự chấp nhận và của sự khao khát bị dồn nén bấy lâu. Hùng đáp lại nụ hôn đó, mãnh liệt và đầy đam mê.

Họ buông nhau ra, thở dốc. Cả hai đều biết rằng họ vừa vượt qua một ranh giới không thể quay lại. Mối quan hệ của họ không còn chỉ là cảm xúc, mà đã trở thành hiện thực.

"Em có sợ không, Nguyệt?" Hùng hỏi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Nguyệt nhìn anh ta, ánh mắt cô đầy sự hỗn loạn. "Em sợ. Em sợ những gì chúng ta đang làm. Nhưng em còn sợ hơn nếu phải sống mà không có anh."

Hùng mỉm cười. "Vậy thì hãy để chúng ta cùng nhau đối mặt với nỗi sợ hãi đó."

Ngay lúc đó, một chiếc xe chạy qua, chiếu ánh đèn vào họ. Nguyệt giật mình, vội vàng đẩy Hùng ra.

"Em phải về rồi!" Nguyệt thì thầm.

"Anh sẽ đợi em ở nhà," Hùng đáp.

Nguyệt chạy đi, bỏ lại Hùng một mình. Cô bước đi nhanh hơn, tim cô đập thình thịch. Cô biết, cô đã phá vỡ tất cả những luật lệ mà cô đã từng tin tưởng. Mối quan hệ giữa cô giáo và học trò, cấm đoán và tội lỗi, đã bắt đầu.

Trong những ngày tiếp theo, những cuộc hẹn hò bí mật của họ diễn ra thường xuyên hơn. Họ gặp nhau tại những nơi vắng vẻ, trong những buổi tối muộn. Hùng không còn là học trò chỉ biết đến sách vở, anh ta trở thành một người yêu đầy đam mê.

Một buổi tối, Hùng đưa Nguyệt đến căn hộ riêng của mình. Căn hộ sang trọng, hiện đại, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp.

"Anh muốn em ở lại với anh đêm nay," Hùng nói, giọng anh ta đầy sự khao khát. "Anh muốn cho em thấy, anh không chỉ là một cậu bé. Anh là một người đàn ông có thể che chở cho em."

Nguyệt cảm thấy một sự đấu tranh lớn. "Hùng, chúng ta không thể..."

"Chúng ta có thể," Hùng ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt cô. "Không ai có thể phán xét chúng ta ở đây. Không có luật lệ, không có ranh giới. Chỉ có hai chúng ta. Hãy để trái tim chúng ta được tự do, một đêm thôi cũng được."

Nguyệt nhìn sự chân thành và khao khát trong mắt anh ta. Cô không thể cưỡng lại được. Cô đã yêu anh ta. Mọi sự phòng thủ, mọi sự lý trí đều sụp đổ.

Cô gật đầu.

Và trong đêm đó, trong căn hộ vắng lặng, sự cấm đoán của họ bị phá vỡ hoàn toàn. Sự ân ái nồng cháy, đầy đam mê, và tội lỗi. Nguyệt đã vượt qua tất cả giới hạn mà cô đã từng đặt ra. Cô đã chấp nhận tình yêu cấm đoán này, bất chấp mọi hậu quả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×