Uyển My và Đăng Khôi ngồi ở một góc yên tĩnh của sảnh khách sạn. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt thanh tú của cô, tạo nên một vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ. Cô khéo léo kể cho anh nghe về hoàn cảnh khó khăn của mình: là sinh viên năm cuối trường luật, mồ côi cha mẹ từ sớm, phải tự mình bươn chải để trang trải cuộc sống và học phí.
Giọng cô nhỏ nhẹ, buồn bã, đôi mắt thỉnh thoảng lại ánh lên vẻ kiên cường. Tất cả đều được Uyển My diễn một cách hoàn hảo, không một chút giả tạo. Cô đã nghiên cứu rất kỹ về Đăng Khôi, biết anh là người trọng tình nghĩa, luôn sẵn lòng giúp đỡ những người yếu thế.
Đăng Khôi lắng nghe câu chuyện của Uyển My với sự đồng cảm sâu sắc. Anh ta không hề nghi ngờ về những lời cô nói, ngược lại, còn cảm thấy khâm phục nghị lực và ý chí vươn lên của cô gái trẻ.
"Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng," anh ta nói, giọng trầm ấm. "Nhưng điều quan trọng là chúng ta không bao giờ được từ bỏ hy vọng. Nếu cô cần bất kỳ sự giúp đỡ nào liên quan đến luật pháp, đừng ngần ngại liên hệ với tôi."
Anh ta lại đưa cho Uyển My một tấm danh thiếp khác, lần này là danh thiếp riêng của anh.
"Em... em thật sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa," Uyển My nói, đôi mắt rưng rưng. "Sự giúp đỡ của anh có ý nghĩa rất lớn đối với em."
"Không có gì to tát cả," Đăng Khôi mỉm cười. "Tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ những người cần nó."
Cuộc trò chuyện giữa họ kéo dài khá lâu. Uyển My không hề tỏ ra vồ vập hay cố gắng quyến rũ Đăng Khôi. Cô chỉ tập trung vào việc xây dựng một hình ảnh một cô gái tốt bụng, thông minh nhưng gặp nhiều bất hạnh. Cô còn khéo léo đề cập đến những khó khăn trong việc học tập và tìm kiếm cơ hội thực tập tại một công ty luật uy tín.
Đăng Khôi, với vị thế và tầm ảnh hưởng của mình, hoàn toàn có thể giúp đỡ cô trong vấn đề này. Và Uyển My biết, đó chính là chiếc chìa khóa để cô có thể tiếp cận anh một cách dễ dàng và thường xuyên hơn.
Khi buổi tiệc gần tàn, Đăng Khôi ngỏ ý muốn đưa Uyển My về. Cô khéo léo từ chối, nói rằng mình đã gọi taxi và không muốn làm phiền anh. Sự từ chối này càng khiến Đăng Khôi cảm thấy cô là một người biết điều và không lợi dụng sự giúp đỡ của người khác.
Ngồi trên taxi trở về căn hộ thuê nhỏ bé của mình, Uyển My khẽ thở phào nhẹ nhõm. Giai đoạn "tiếp cận" đã diễn ra suôn sẻ hơn cô mong đợi. Đăng Khôi đã "cắn câu" một cách tự nhiên mà không hề nghi ngờ.
Cô mở chiếc ví cầm tay nhỏ bé của mình, bên trong là một chiếc điện thoại đời mới nhất với phần mềm quay lén được cài đặt sẵn. Cô mỉm cười, ánh mắt không còn vẻ ngây thơ như lúc nãy.
"Trần Đăng Khôi," cô thì thầm. "Anh sẽ không bao giờ ngờ được rằng 'thiên thần' mà anh đang thương xót lại chính là 'ác quỷ' đang từng bước kéo anh xuống địa ngục."