bạn của chị tình cờ ghé trú mưa

Chương 1: Vị Khách Không Mời Dưới Cơn Thịnh Nộ Của Trời


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mỹ An ngồi bó gối trên chiếc sofa cũ kỹ, bên cạnh là chồng sách giáo trình dày cộp mà cô vừa phải hiệu đính xong. Đồng hồ điểm bảy giờ tối. Căn hộ nhỏ nằm khuất trong con hẻm yên tĩnh của chị gái cô, giờ đây đang là nơi ẩn náu lý tưởng khỏi thế giới ồn ã bên ngoài. Cô là một biên tập viên làm việc tại nhà kiêm giáo viên tiếng Anh bán thời gian, một cuộc sống tĩnh lặng và có khuôn phép, rất giống với tính cách của cô.

Trời bắt đầu đổ mưa. Ban đầu chỉ là lất phất, nhưng chỉ trong vòng mười phút, mưa đã biến thành một cơn thịnh nộ thực sự. Từng hạt nước như trút xuống mái tôn và cửa sổ, tạo thành một bản giao hưởng ồn ào và dữ dội. Mỹ An co mình lại, cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu khi nhìn ra ngoài. Cô yêu những cơn mưa như thế này, chúng tạo ra một bức tường vô hình ngăn cách cô với những rối ren không cần thiết của cuộc đời.

Cô đang chuẩn bị pha cho mình một ly trà gừng nóng thì chuông điện thoại đổ dồn. Là chị gái cô, Minh Nguyệt, đang đi công tác ở Đà Nẵng.

“An ơi, em có ở nhà không?” Giọng chị Nguyệt hớt hải, lẫn tiếng tạp âm xa xăm.

“Em đang ở nhà, chị gọi có việc gì gấp không ạ? Ngoài này mưa to quá.”

“Nghe chị nói này, có một chuyện bất ngờ. Anh Hoàng Việt – anh ấy đang trên đường đi gặp đối tác thì bị kẹt xe kinh khủng ngay gần khu vực nhà mình. Xe anh ấy hình như bị hỏng một chút, mà mưa thế này thì không thể gọi taxi được. Em... em cho anh ấy ghé vào trú nhờ tạm một đêm được không? Chị đã bảo anh ấy cố gắng sửa xe và đi ngay vào sáng sớm rồi.”

Mỹ An chợt thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Hoàng Việt. Cái tên ấy vốn dĩ xa lạ nhưng lại quen thuộc một cách kỳ quái. Anh là bạn thân nhất của chị Nguyệt, một kiến trúc sư thành đạt với vẻ ngoài lạnh lùng, nam tính khiến người khác phải nín thở khi chạm mặt. Mỹ An chỉ gặp anh vài lần trong các buổi tiệc gia đình, và mỗi lần như thế, cô đều cảm thấy như có một luồng điện vô hình chạy dọc sống lưng, khiến cô vội vàng rút lui vào vỏ bọc của mình.

“Anh Việt á? Em… em thấy hơi ngại…” Mỹ An nói lắp bắp. Trong nhà chỉ có cô một mình, và việc ở chung dưới một mái nhà với một người đàn ông xa lạ (dù là bạn thân của chị gái) khiến cô cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

“Ôi An ơi, em đừng ngại! Anh Việt là người đàng hoàng lắm. Anh ấy biết em ngại nên chỉ xin ngủ nhờ sofa thôi. Em cứ chuẩn bị một cái chăn mỏng cho anh ấy nhé. Chị xin lỗi vì làm phiền em, nhưng ngoài trời mưa kinh khủng lắm rồi.”

Mỹ An không còn cách nào từ chối. Lòng tốt và sự thao túng cảm xúc nhẹ nhàng của chị gái luôn là thứ cô không thể chống lại. “Vâng, em biết rồi. Chị bảo anh ấy đến đi.”

Cúp máy, Mỹ An gần như bật dậy khỏi ghế sofa. Cô chạy vào phòng tắm, soi gương và nhanh chóng chỉnh lại mái tóc đang xõa. Cô đang mặc một chiếc áo phông cotton hơi rộng và quần shorts lụa mềm mại – bộ đồ thoải mái nhất để làm việc tại nhà. Giờ đây, bộ đồ đó bỗng trở nên quá đỗi thân mật và lỏng lẻo trong mắt cô. Cô vội vàng khoác thêm một chiếc áo cardigan mỏng che đi phần vai và cổ.

Mười lăm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, dứt khoát nhưng có chừng mực, lấn át cả tiếng mưa đang gầm gào.

Mỹ An hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Cô mở chốt cửa, cảm thấy lồng ngực mình đập rộn ràng như muốn nhảy múa theo tiếng mưa.

Hoàng Việt đứng đó. Anh cao hơn cô một cái đầu, mái tóc đen dính bết lại vì mưa, nước nhỏ giọt từ áo sơ mi trắng đang dán chặt vào cơ thể. Ánh đèn vàng từ hành lang hắt vào, làm nổi bật đường nét mạnh mẽ trên khuôn mặt anh. Đôi mắt anh sâu thẳm và mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy cô, một tia sáng và ấm áp thoáng qua.

“Chào em, Mỹ An. Anh xin lỗi vì sự đột ngột này. Cảm ơn em đã giúp đỡ.” Giọng anh trầm ấm, khàn khàn vì lạnh và mưa.

Anh không chỉ ướt, anh gần như ướt sũng hoàn toàn. Cảm giác lạnh buốt từ người anh như lan tỏa vào không khí. Mỹ An thấy bối rối đến mức quên mất cách mời khách vào nhà.

“À… Anh Việt, mời anh vào. Mưa to quá, chắc anh bị lạnh rồi.”

Hoàng Việt bước vào, kéo theo một luồng không khí ẩm ướt và mùi mưa đặc trưng. Anh dừng lại ngay thềm cửa, không dám bước sâu vào tấm thảm khô ráo. Chiếc áo sơ mi trắng đã trở nên trong suốt và gợi cảm một cách không cố ý, để lộ vòm ngực săn chắc và cơ bắp ẩn dưới lớp vải mỏng.

Mỹ An nuốt khan. Cô phải nhanh chóng làm gì đó để giảm bớt sự căng thẳng đang bao trùm căn phòng nhỏ này.

“Anh… anh mau cởi áo khoác ra đi. Để em lấy khăn và quần áo khô cho anh. Quần áo của anh trai em chắc là vừa với anh.” Cô nói thật nhanh, cố gắng không nhìn thẳng vào vóc dáng đầy mê hoặc của anh.

Hoàng Việt nhìn cô, đôi mắt sâu sắc như chứa đựng một điều gì đó khác thường dưới ánh đèn neon mờ nhạt của căn hộ. Anh khẽ cười, nụ cười thoáng qua nhưng đủ để khiến trái tim Mỹ An chệch nhịp.

“Cảm ơn em, An. Em thật chu đáo. Anh sẽ không làm phiền em lâu đâu.”

Mỹ An quay người đi thật nhanh, cố gắng kiềm chế sự run rẩy không rõ nguyên nhân của cơ thể mình. Cô biết, đêm nay sẽ là một đêm rất dài và khác thường. Cô phải tìm ra một lý do để giữ khoảng cách với vị khách hấp dẫn và nguy hiểm này, trước khi lý trí của cô bị cơn mưa cuốn trôi đi mất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×