Mỹ An lao vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại như thể đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó nguy hiểm và mê hoặc đang đứng ngoài kia. Cô đứng dựa vào cánh cửa gỗ, hít thở sâu để điều chỉnh lại nhịp tim đập loạn xạ của mình.
Cô phải tìm quần áo khô cho anh. Đó là nhiệm vụ. Không được nhìn, không được nghĩ lung tung.
Chị gái cô không có anh trai, nhưng bố cô có một số bộ quần áo cũ để lại mỗi lần ông ghé thăm. Mỹ An lục lọi trong tủ quần áo dự phòng. Cô tìm thấy một chiếc áo thun cotton màu xám đậm và một chiếc quần jogger vải kaki mềm mại. Chúng khá rộng rãi nhưng chắc chắn sẽ vừa với vóc dáng cao lớn của Hoàng Việt.
Trong lúc chuẩn bị đồ, cô bất chợt nghĩ đến người đàn ông đang đứng trong phòng khách. Mùi mưa, mùi đàn ông và sự lạnh lẽo tỏa ra từ anh lúc nãy tạo nên một hỗn hợp kích thích và khó cưỡng. Cô tự véo nhẹ vào cánh tay mình, buộc bản thân phải tỉnh táo và lý trí. Cô là Mỹ An, cô không phải là loại người bị cuốn hút bởi vẻ ngoài hào nhoáng. Anh ta là bạn thân của chị gái cô, một ranh giới cấm kỵ không thể vượt qua.
Mỹ An mở cửa, bước ra ngoài với một chiếc khăn tắm khô và bộ quần áo được gấp gọn gàng.
Hoàng Việt vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, dưới ánh đèn vàng của phòng khách, nhưng anh đã có một hành động khiến Mỹ An hoàn toàn đông cứng. Anh đã cởi chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng.
Chiếc áo bị vứt tạm trên lưng ghế sofa. Phần lưng trần của anh quay về phía cô, săn chắc và rộng lớn đến kinh ngạc. Da thịt anh màu đồng khỏe mạnh, từng múi cơ vai, cơ lưng nổi rõ dưới lớp da căng mịn, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài điềm tĩnh thường thấy của anh. Những giọt nước mưa còn sót lại lấp lánh trên da anh như những viên pha lê nhỏ.
Mỹ An cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên trong cổ họng. Cô nín thở, cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Hình ảnh nam tính và nguyên thủy đó đánh thẳng vào sự kiềm chế mà cô luôn cố gắng duy trì.
Hoàng Việt dường như cảm nhận được sự hiện diện của cô. Anh quay người lại.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ trong căn phòng nhỏ dường như ngừng lại.
Anh chỉ mặc chiếc quần âu màu đen đã ẩm ướt và dính vào chân, để lộ vòm ngực rộng và bụng dưới phẳng lỳ với những đường nét cơ bắp hoàn hảo. Cơ thể anh là sự hấp dẫn thuần túy, mạnh mẽ và vô cùng gợi cảm. Anh không hề có vẻ ngượng nghịu, ngược lại, sự tự tin và thoải mái của anh càng làm tăng thêm sự bối rối đến tột độ của Mỹ An.
“À… Anh Việt, xin lỗi…” Mỹ An lắp bắp, vội vàng quay mặt đi, nhìn thẳng vào bức tường đối diện. Khuôn mặt cô nóng ran.
Hoàng Việt mỉm cười, một nụ cười sắc sảo và thú vị, như thể anh đang thưởng thức phản ứng của cô.
“Không sao. Anh xin lỗi vì sự bất tiện này. Chiếc áo này nặng quá, anh không thể chịu nổi nếu cứ để nó dính vào người.” Anh bước đến gần hơn. Mùi hương nam tính của anh, giờ đây không còn bị lẫn với mùi ẩm mốc của mưa, thẩm thấu vào không khí.
Mỹ An nhắm mắt lại trong giây lát, cố gắng kiềm chế bản năng muốn nhìn trộm của mình. Cô đưa vội bộ quần áo và chiếc khăn cho anh.
“Đây là quần áo của bố em… và khăn tắm. Anh… anh vào phòng tắm thay đồ đi. Phòng tắm ở cuối hành lang.” Giọng cô run rẩy không thể che giấu.
Hoàng Việt nhận lấy đồ, ngón tay anh vô tình chạm vào mu bàn tay cô. Dù chỉ là một cái chạm thoáng qua nhưng nó khiến Mỹ An giật nảy như bị điện giật. Cơ thể cô phản ứng một cách mạnh mẽ và không kiểm soát được trước sự tiếp xúc đó.
“Cảm ơn em, An,” anh nói, giọng nói trầm khàn và gần gũi một cách nguy hiểm. Anh nhấn mạnh tên cô, khiến cô cảm thấy như tên mình vừa được thì thầm trong một khoảnh khắc riêng tư nào đó.
Hoàng Việt đi về phía phòng tắm. Mỹ An đứng đó, cứng đờ giữa phòng khách. Toàn bộ cơ thể cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ cái chạm tay lúc nãy. Cô không thể phủ nhận rằng cô đã bị hấp dẫn bởi cơ thể anh. Không phải sự hấp dẫn hời hợt, mà là một sự thu hút bản năng, sâu thẳm và mãnh liệt khiến cô kinh sợ chính mình.
Cô vội vàng quay lại ghế sofa, cố gắng tiếp tục công việc đang dang dở, nhưng những con chữ trên màn hình máy tính giờ đây chỉ là một mớ hỗn độn. Hình ảnh lưng trần của Hoàng Việt, vóc dáng mạnh mẽ của anh, và nụ cười thú vị của anh đã in sâu vào tâm trí cô.
Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm càng làm tăng thêm sự ám ảnh và khao khát không tên trong cô. Cô tự hỏi: Khi anh bước ra trong bộ quần áo rộng rãi của bố cô, sự gợi cảm ấy liệu có biến mất không? Hay nó sẽ được thay thế bằng một vẻ quyến rũ hoàn toàn khác, dễ chịu hơn nhưng cũng nguy hiểm hơn?
Mỹ An chán ghét sự yếu đuối của chính mình. Cô là người có trách nhiệm, có nguyên tắc. Cô không thể để một cơn mưa đêm và một người đàn ông xa lạ (dù là bạn của chị) làm rung chuyển toàn bộ thế giới lý trí của cô.
Cô đứng dậy, đi vào bếp. Cô cần một cốc trà gừng nóng. Rất nóng. Để xua đi cái lạnh từ người anh và dập tắt ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lòng cô.
Anh là bạn của chị mình. Anh là bạn của chị mình. Cô tự nhủ như một câu thần chú. Nhưng ngay cả lời nhắc nhở đó cũng không thể ngăn được sự tò mò và khao khát đang lớn dần.