Nụ hôn giữa họ mãnh liệt và dài đằng đẵng như thể đã bị kìm nén từ rất lâu. Hoàng Việt ghì chặt eo Mỹ An, kéo cô sát vào cơ thể anh, sự tiếp xúc da thịt qua lớp vải mỏng trở nên rõ ràng và kích thích. Mùi hương nam tính của anh bao trùm lấy cô, khiến cô chìm đắm trong cảm giác choáng váng và say mê.
Mỹ An hoàn toàn mất kiểm soát. Cô đáp lại nụ hôn với tất cả sự khao khát mà cô đã chôn giấu. Những ngón tay cô vuốt nhẹ mái tóc sau gáy anh, kéo anh lại gần hơn nữa, như thể sợ rằng anh sẽ biến mất ngay khi cô buông lỏng. Hơi thở cả hai trở nên nặng nề và gấp gáp, hòa quyện vào nhau trong không khí nóng bỏng của ánh nến.
Đó không chỉ là một nụ hôn. Đó là sự thừa nhận về lực hút cấm kỵ không thể phủ nhận giữa họ.
Cuối cùng, Hoàng Việt buông lỏng cô ra, nhưng chỉ đủ để lấy lại hơi thở. Trán anh áp vào trán cô, hơi thở anh nóng rực và dồn dập phả vào mặt cô. Anh nhắm mắt, như thể đang cố gắng kiềm chế một cơn dữ dội nào đó.
“An…” Giọng anh khàn đặc và căng thẳng đến tột độ. “Em không thể làm điều này với anh.”
Mỹ An mở mắt, nhìn vào vẻ mặt đau đớn và giằng xé của anh. Cô thấy sự đấu tranh trong đôi mắt anh, sự nguy hiểm và sự hối hận đang xen lẫn.
“Anh… Anh Việt,” cô lắp bắp. Lý trí bắt đầu quay trở lại một cách tàn nhẫn. Sự thật về ranh giới mà họ vừa vượt qua đập thẳng vào tâm trí cô.
Hoàng Việt không để cô nói hết. Anh siết chặt vòng tay quanh eo cô một cách bản năng, như thể sợ cô sẽ tan biến.
“Đừng nói. Đừng nói gì cả.” Anh thì thầm, môi anh lướt qua môi cô một lần nữa, nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ. “Anh biết điều này là sai. Anh là bạn thân của chị em. Anh không nên làm điều này. Nhưng…”
Anh ngưng lại, hít một hơi sâu và nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt rực lửa trong bóng tối.
“Nhưng anh không thể dừng lại. Anh muốn em, An. Anh muốn em từ cái khoảnh khắc anh nhìn thấy em ướt át và run rẩy dưới ánh đèn này.”
Đó là lời thú nhận trần trụi và trực diện nhất mà cô từng nghe. Nó đánh gục mọi phòng tuyến cuối cùng của Mỹ An. Cô cảm thấy choáng váng không phải vì nụ hôn, mà vì sự thành thật không thể chối cãi này.
Nước mắt cô chợt trào ra, không phải vì sợ hãi, mà vì sự nhẹ nhõm và tội lỗi hòa lẫn. Cô khóc vì sự giải thoát khỏi chiếc lồng kiềm chế và khóc vì sự lừa dối đối với chị gái mình.
“Em… em cũng vậy,” cô thú nhận, giọng cô nghẹn lại vì nước mắt. “Em cũng không thể kiểm soát được. Em sợ chính mình.”
Lời thú nhận của cô như một lời đồng ý không thành văn. Nó là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa cấm kỵ mà cả hai đã cố gắng khóa chặt.
Hoàng Việt thở phào nhẹ nhõm. Anh đưa ngón cái lên lau đi giọt nước mắt nóng hổi trên má cô. Sự dịu dàng này lại càng khiến Mỹ An tan chảy hơn.
“Đừng sợ, An. Đêm nay, chỉ có em và anh thôi. Và cơn mưa ngoài kia.” Anh nói, giọng anh đầy mê hoặc.
Anh khẽ đẩy cô ra khỏi vòng tay mình, nhưng vẫn giữ lấy tay cô, siết chặt. Anh nhìn vào ánh nến, như thể đang đấu tranh với quyết định của mình.
“Chúng ta cần phải dừng lại,” anh nói, nhưng giọng anh không hề có chút quyết đoán nào. “Anh không muốn em hối hận vào sáng mai.”
Mỹ An nhìn vào sự giằng xé trên khuôn mặt anh. Anh là người lý trí hơn cô trong khoảnh khắc này, nhưng cô lại cảm thấy cảm kích vì anh đã tôn trọng cô.
“Em… em không biết,” cô nói thật lòng. “Em chỉ biết là lúc này em không muốn anh đi.”
Hoàng Việt nhắm mắt lại lần nữa. Anh đưa tay lên, xoa nhẹ thái dương. “Chúa ơi, em nguy hiểm hơn anh nghĩ, Mỹ An.”
Anh đứng dậy, kéo cô đứng dậy theo. Chiếc sofa nhỏ bé đã quá chật hẹp cho sự căng thẳng này.
“Anh sẽ đi vào phòng tắm một lát. Anh cần sự tỉnh táo.” Anh buông tay cô ra, nhưng ánh mắt anh vẫn trìu mến và sâu sắc nhìn cô. “Em về phòng đi, An. Ngủ đi. Và hãy nhớ rằng, chúng ta đã nói dối cả bản thân mình.”
Anh quay lưng bước vào phòng tắm. Mỹ An đứng đó, cô độc trong ánh nến, cơ thể cô vẫn còn rung rẩy vì nụ hôn và lời thú nhận nóng bỏng. Cô biết, cô sẽ không thể ngủ được. Cơn mưa đã chấm dứt, nhưng bão tố trong lòng cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Mỹ An không quay về phòng ngủ. Thay vào đó, cô đi đến cửa sổ, kéo rèm ra. Ngoài kia, đường phố ẩm ướt và yên tĩnh.
Cô đưa tay lên môi mình, nơi vẫn còn vương vấn hơi ấm và hương vị của Hoàng Việt.
Chúng ta đã nói dối cả bản thân mình.
Cô biết, nếu Hoàng Việt bước ra và chạm vào cô lần nữa, cô sẽ sẵn sàng vứt bỏ mọi rào cản và ranh giới cấm kỵ để đắm chìm trong khát khao đó.