Bàn tay của Hoàng Việt vẫn ấm áp và mạnh mẽ ôm trọn lấy bàn tay Mỹ An. Cả hai ngồi trong im lặng, chỉ có tiếng nến cháy lách tách và tiếng mưa ngoài hiên róc rách như một bản nhạc nền thân mật. Mỹ An không muốn rút tay ra, cô đắm chìm trong cảm giác an toàn và kích thích mà cái chạm này mang lại.
Hoàng Việt là người phá vỡ sự im lặng. “Tay em lạnh quá.” Anh khẽ siết chặt, sau đó buông tay cô ra một cách từ tốn, nhưng chỉ để xoa nhẹ lên mu bàn tay cô bằng ngón cái. Hành động này nhẹ nhàng và ân cần, nhưng lại mang đầy ý tứ và sự hấp dẫn.
Mỹ An cảm thấy một luồng điện giật chạy dọc cánh tay lên đến tận vai. Cô run rẩy nhẹ, không phải vì lạnh, mà vì sự xúc động mạnh mẽ đang dâng trào.
“Anh… anh đừng làm vậy,” cô thì thầm, giọng nói khản đặc vì sự căng thẳng.
Hoàng Việt dừng lại, nhưng ánh mắt anh vẫn sâu thẳm nhìn cô. “Anh làm gì? Anh chỉ đang sưởi ấm cho em thôi. Hay em không thích sự ấm áp này?”
“Em… em không quen với sự gần gũi này,” Mỹ An thừa nhận, cô cảm thấy trần trụi và yếu đuối dưới ánh nến.
“Anh cũng vậy.” Hoàng Việt nói, giọng anh chân thành một cách đáng ngạc nhiên. “Anh cũng không thường xuyên thành thật với người khác như tối nay. Có lẽ, đây là ma lực của cơn mưa, hoặc là của em.”
Anh khẽ cúi người xuống, thu hẹp khoảng cách. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng gỡ một sợi tóc lòa xòa trên má cô, rồi vuốt nhẹ mái tóc cô ra sau tai.
Cái chạm thứ hai này thân mật và mềm mại hơn nhiều. Móng tay anh lướt nhẹ qua vành tai cô, khiến toàn bộ cơ thể cô nổi da gà. Mỹ An nín thở, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt mình, mang theo mùi gỗ đàn hương thoang thoảng từ sữa tắm.
Khoảng cách giữa mặt họ giờ đây chỉ còn là gang tay.
“Em… em có biết, ngay từ lần đầu tiên anh gặp em, anh đã thấy em là một cô gái bí ẩn không?” Hoàng Việt nói, giọng trầm khàn như tiếng đàn violon trong đêm khuya.
Mỹ An không thể nói nên lời. Cô chỉ nhìn anh, ánh mắt cô mơ hồ và say đắm trong ánh nến.
“Anh luôn tự hỏi, đằng sau sự trầm tĩnh và kiềm chế đó, em đang che giấu những khát khao gì. Em có muốn cho anh khám phá không, An?”
Hoàng Việt nhẹ nhàng đưa tay xuống, chạm vào gáy cô. Ngón tay anh xoa nhẹ vào da thịt mềm mại phía sau cổ, một điểm nhạy cảm trên cơ thể cô. Sự mơn trớn này khiến Mỹ An rùng mình và cô khép hờ đôi mắt lại theo bản năng.
Cảm giác này quá tuyệt vời, quá cấm kỵ để cô có thể dừng lại.
Lý trí của cô gào thét phải đẩy anh ra, phải nhắc nhở anh về chị gái, về ranh giới, nhưng cơ thể cô lại phản bội cô. Nó muốn sự ấm áp này, muốn cái chạm này, muốn sự nguy hiểm này.
Cô nghe thấy tiếng mình thở dốc một cách nhẹ nhàng.
Hoàng Việt dường như cảm nhận được sự mềm yếu của cô. Anh đưa tay còn lại lên, ôm lấy khuôn mặt cô. Bàn tay anh lạnh nhưng lại mang một sự an ủi và chiếm hữu tuyệt vời. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh thấy rồi,” anh thì thầm, đôi mắt anh rực cháy trong ánh nến. “Anh thấy khát khao của em. Đừng phủ nhận nó, An.”
Anh nhắm mắt lại, như thể đang chịu đựng một sự dằn vặt nào đó. Sau đó, anh nhẹ nhàng nghiêng đầu xuống.
Mỹ An biết điều gì sắp xảy ra. Đây là khoảnh khắc định mệnh. Nếu cô chấp nhận, mọi ranh giới sẽ sụp đổ. Cô vẫn còn cơ hội để rút lui.
Nhưng cơ thể cô từ chối di chuyển. Thay vào đó, cô chủ động nhắm mắt lại, chờ đợi sự tiếp xúc đang đến gần. Bản năng đã chiến thắng lý trí.
Hơi thở của Hoàng Việt trở nên nặng nề và gấp gáp hơn. Môi anh lướt nhẹ qua môi cô, một cái chạm như tơ và dò xét. Nó không phải là một nụ hôn mãnh liệt, mà là một lời hứa hẹn ngọt ngào và cám dỗ.
Mỹ An cảm thấy như mình đang tan chảy. Cô rên khẽ và vô thức đưa tay lên, ôm lấy cổ anh, kéo anh lại gần hơn.
Cái chạm từ tốn lập tức biến thành một nụ hôn sâu sắc và khát khao. Hoàng Việt ghì chặt môi cô, áp đảo cô bằng sự mạnh mẽ và chủ động của anh. Nụ hôn mang vị trà gừng, vị mưa, và vị cấm kỵ nguy hiểm làm say đắm tâm hồn cô.
Mỹ An đáp lại nụ hôn một cách bản năng, tất cả sự kiềm chế tích tụ trong nhiều năm giờ đây bùng nổ thành một ngọn lửa mãnh liệt. Cô không còn là cô biên tập viên trầm tĩnh nữa. Cô là một người phụ nữ khát khao được yêu thương và được chiếm hữu.
Trong bóng tối và ánh nến, mọi chuyện đã đi quá xa.