bạn gái hợp đồng của anh tổng

Chương 4: Nụ Hôn Đầu Ngoài Ý Muốn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều, Tịnh Du cầm danh sách mua sắm mà trợ lý của Lục Dẫn Thành gửi đến.

Cô khẽ nhíu mày khi nhìn dòng chữ “Thẻ tín dụng đặc quyền – không giới hạn chi tiêu.”

“Không giới hạn? Vậy anh ta nghĩ tôi là ai, công chúa à?”

Cô thở dài, khoác áo khoác nhẹ rồi rời căn hộ.

Lâu rồi cô mới ra trung tâm thương mại — trước kia, mỗi bước đi của cô đều có vệ sĩ, xe riêng, thẻ VIP.

Giờ thì chỉ còn lại cô, và một thẻ tín dụng mang tên người khác.

Ở khu mua sắm cao cấp, mọi ánh nhìn dường như đều hướng về cô:

dáng người thanh thoát, khuôn mặt xinh đẹp dù không trang điểm, ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại có chút kiêu kỳ.

Cô chọn vài bộ quần áo đơn giản, nhưng mỗi lần đưa thẻ ra thanh toán, nhân viên đều cúi đầu lễ phép:

“Cảm ơn cô, thẻ của Tổng Giám đốc Lục, đã xác nhận ạ.”

Cô đứng hình.

“Anh ta… còn để tên mình trên thẻ sao?”

Cô suýt ném cái thẻ vào túi, cắn môi, thầm lẩm bẩm:

“Anh đúng là người thích kiểm soát.”

Buổi tối, khi cô trở về, căn hộ sáng đèn.

Lục Dẫn Thành đang ngồi trên sofa, áo sơ mi đen, tay cầm laptop.

Nghe tiếng cửa, anh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua tia ấm áp.

“Em về rồi à?”

Cô gật đầu, đặt túi đồ xuống.

“Tôi đã mua vài thứ… có lẽ hơi nhiều.”

Anh khẽ cười:

“Anh đâu giới hạn.”

Cô nhìn anh, hơi nghiêng đầu:

“Anh đúng là người dễ khiến người khác hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì?” – anh khép laptop lại.

“Rằng anh đang đối xử quá tốt với một người xa lạ.”

Anh im lặng một giây, rồi đáp, giọng trầm mà nhẹ:

“Em không phải người xa lạ.”

Khoảnh khắc ấy, không gian như đông lại.

Tịnh Du cúi mắt, tim đập nhanh hơn. Cô chưa kịp nói gì thì đèn chùm bỗng nhấp nháy rồi… tắt phụt.

Mất điện.

Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng mờ từ thành phố hắt vào.

Cô giật mình:

“A! Sao lại…”

“Bình tĩnh.” – giọng anh vang lên, thấp và trầm trong bóng đêm. – “Để anh kiểm tra.”

Anh bước lại gần, mùi hương bạc hà lại bao quanh.

Cô lùi về phía sau, lưng vô tình chạm vào mép bàn.

“Đừng… lại gần quá.”

“Anh sợ em vấp thôi.”

Giọng anh trầm, nhưng trong bóng tối, nó lại mang theo chút gì đó như vuốt ve.

Bỗng một tia chớp sáng lên ngoài cửa sổ, rồi một tiếng sấm rền vang.

Cô giật mình, mất thăng bằng — và thế là ngã vào lòng anh.

Trong thoáng chốc, hơi thở họ hòa vào nhau.

Anh đỡ lấy cô, bàn tay đặt lên eo theo phản xạ, ấm áp và chắc chắn.

Cô ngẩng đầu, ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt anh: sống mũi cao, ánh mắt sâu và điềm tĩnh đến lạ.

“Anh…”

“Anh đây.”

Khoảng cách giữa họ chỉ còn một nhịp thở.

Cô cảm nhận được tim mình đập mạnh — và ngay khi cô định lùi lại, anh đã cúi đầu xuống.

Một nụ hôn khẽ chạm.

Chỉ là chạm nhẹ, run rẩy, bất ngờ — như một cú va của hai thế giới trái ngược.

Cô mở to mắt, tim như dừng lại một giây.

Anh lập tức buông ra, khẽ nói:

“Xin lỗi. Anh không cố ý.”

Cô cắn môi, hơi thở lạc đi:

“Không… tôi biết.”

Ánh đèn bật sáng trở lại.

Cả hai cùng khựng lại, lúng túng như thể vừa bị ánh sáng vạch trần một bí mật.

Anh lùi về phía sofa, tránh ánh mắt cô:

“Đèn sửa xong rồi. Em có sao không?”

Cô lắc đầu, nhưng giọng nhỏ xíu:

“Không sao… chỉ là tim đập hơi nhanh.”

Anh khẽ cười, ánh mắt dịu lại:

“Anh cũng thế.”

Không khí ngập tràn sự im lặng ngọt ngào.

Bên ngoài, cơn mưa bắt đầu rơi lộp độp lên khung cửa kính.

“Em có muốn uống trà không?” – anh hỏi, giọng nhẹ như gió.

“Nếu anh pha.”

Anh gật đầu, đi về phía bếp.

Tịnh Du đứng nhìn bóng anh khuất dần, tay khẽ chạm lên môi mình — nơi vẫn còn vương hơi ấm ban nãy.

“Nụ hôn đầu ngoài ý muốn…” – cô lẩm bẩm, khẽ cười. – “Nhưng… sao lại không tệ nhỉ?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×