Sáng hôm sau, Tịnh Du tỉnh dậy trong tâm trạng… rối rắm.
Nụ hôn đêm qua vẫn như một vệt sáng trong trí nhớ — chớp mắt cũng không xóa nổi.
Cô cố tự nhủ: “Chỉ là va chạm ngoài ý muốn, không có gì cả.”
Nhưng tim cô lại phản bội khi cứ đập mạnh mỗi lần nhớ đến ánh mắt anh trong bóng tối.
Cô chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ thì điện thoại vang lên.
Là tin nhắn từ Minh Thư — bạn thân cũ.
Minh Thư: “Du, cậu đang ở đâu thế? Có tin hot nè!”
Tịnh Du: “Tin gì?”
Minh Thư: “Có người nói cậu đang sống cùng Tổng giám đốc Lục Dẫn Thành của Tập đoàn Lục Thịnh! Báo mạng đang xôn xao luôn đó!”
Cô ngẩn người.
“Cái gì…?”
Cô mở điện thoại, lướt nhanh qua tin tức.
Trên trang giải trí đầu tiên hiện lên tiêu đề:
“Tiểu thư nhà họ Tịnh xuất hiện cùng Tổng Giám đốc Lục – tin đồn hẹn hò được xác nhận?”
Bên dưới là bức ảnh chụp cô bước vào căn hộ cao cấp tối hôm qua, cùng hình anh đứng ở bãi xe.
“Trời ơi…” – cô thì thầm, đầu ong ong.
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng, Lục Dẫn Thành đã ở phòng khách, áo sơ mi gọn gàng, cà vạt thắt chỉnh tề.
Anh nhìn cô, như đã biết chuyện từ trước.
“Em đọc tin rồi?”
“Anh biết à?” – cô giật mình.
“Thư ký báo cho anh từ sáng.”
“Vậy còn công ty anh thì sao? Chắc họ sẽ nghĩ…”
Anh ngắt lời, giọng bình thản:
“Rằng anh đang hẹn hò.”
Cô nhìn anh, thở dài:
“Nhưng đó đâu phải sự thật.”
Anh chống tay lên bàn, ánh mắt lặng lẽ khóa chặt cô:
“Vậy em muốn phủ nhận à?”
Câu hỏi đó khiến cô im bặt.
Anh nói rất nhẹ, nhưng trong giọng lại có gì đó sâu xa, gần như là… thất vọng.
Cô cắn môi, nói nhỏ:
“Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến anh.”
Anh khẽ cười:
“Tin đồn về anh nhiều lắm rồi, thêm một chuyện nữa chẳng sao. Còn nếu em thấy khó chịu, anh có thể xử lý.”
“Anh định xử lý bằng cách nào?”
“Công khai luôn cho xong.”
Cô tròn mắt: “Anh nói thật à?”
Anh nhún vai:
“Nếu em đồng ý, anh có thể để họ viết rõ: ‘Bạn gái chính thức’.”
“Không cần đâu!” – cô bật lên, đỏ mặt. – “Chúng ta chỉ là… hợp đồng!”
Anh hơi nheo mắt, giọng khẽ trầm:
“Ừ. Hợp đồng.”
Không khí im ắng đến mức nghe được tiếng đồng hồ treo tường.
Tịnh Du bối rối né ánh nhìn của anh, vội lảng sang chuyện khác:
“Tôi sẽ nói với Minh Thư là không phải đâu. Anh cứ làm việc đi, tôi… ra ngoài một lát.”
Cô nhanh chóng rời khỏi căn hộ, nhưng không biết rằng — ngay khi cửa vừa khép, Lục Dẫn Thành đã nắm chặt tách cà phê đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Ánh mắt anh tối đi, thấp giọng tự nói:
“Hợp đồng à… Em nói vậy mà tim anh vẫn loạn cả lên.”
Buổi trưa, tại một quán cà phê nhỏ, Tịnh Du gặp Minh Thư.
Vừa thấy bạn, Minh Thư liền nắm tay cô, cười trêu:
“Cậu với tổng tài Lục thật hả? Trời ơi, đúng là đẹp đôi nhất mạng xã hội hôm nay luôn đó!”
Tịnh Du thở dài:
“Không có. Chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm kiểu ở chung nhà luôn à?” – Minh Thư nháy mắt.
Cô đang định phản bác thì một giọng nam vang lên phía sau:
“Anh có thể giải thích giúp cô ấy nếu cần.”
Cô quay đầu lại — Lục Dẫn Thành đang đứng ngay cửa quán.
Áo sơ mi xanh đậm, dáng cao, khí chất lạnh lùng nhưng đầy sức hút.
Cả quán như ngưng thở.
Anh bước đến, đặt tay lên lưng ghế cô, khẽ nghiêng người:
“Anh đến đón em.”
Tịnh Du ngạc nhiên:
“Anh… sao biết tôi ở đây?”
“Trợ lý báo.” – Anh đáp ngắn gọn, rồi quay sang Minh Thư, giọng lịch sự nhưng cứng rắn. – “Cảm ơn cô đã quan tâm, nhưng chuyện của chúng tôi không cần giải thích thêm.”
Minh Thư ngẩn người, còn cô thì đỏ mặt đến tận tai.
Trên đường về, không ai nói gì.
Xe chạy giữa phố chiều, ánh nắng hắt lên gương chiếu hậu, phản chiếu ánh mắt anh — sâu, lặng, và khó đoán.
Cô khẽ nói:
“Anh không cần đến đâu. Tôi có thể tự về.”
Anh nhìn thẳng phía trước, giọng điềm tĩnh:
“Anh không thích thấy em đi cùng người khác.”
Cô quay sang, ngạc nhiên:
“Anh đang… ghen à?”
“Anh chỉ không muốn người ta nhìn em như tin đồn.” – Anh đáp, nhưng giọng lại trầm thấp hơn bình thường.
Cô mím môi, khẽ cười:
“Tổng tài mà cũng biết ghen cơ à?”
“Nếu là em, thì có.”
Câu trả lời khiến tim cô run lên.
Bầu không khí trong xe trở nên mềm mại, ngọt đến mức ngay cả tiếng động cơ cũng như biến mất.
Khi về đến căn hộ, anh mở cửa cho cô, rồi nói khẽ:
“Em đừng bận tâm chuyện báo chí. Để anh lo. Chỉ cần nhớ, đừng tránh anh là được.”
“Anh tưởng tôi tránh anh sao?” – cô hỏi.
Anh mỉm cười, cúi xuống sát tai cô, giọng khẽ như gió:
“Anh mong là vậy.”
Rồi anh quay lưng đi, để lại cô đứng sững, tim đập nhanh đến mức chẳng thể phủ nhận nổi — tổng tài này, ghen thật rồi.