Buổi tối, phòng khách của căn hộ sáng ấm.
Tịnh Du ngồi đọc bản hợp đồng mới trên sofa, trong khi điện thoại cô liên tục báo tin nhắn — phần lớn là từ bạn bè, báo rằng bài viết về cô và Lục Dẫn Thành vẫn đang “gây bão” trên mạng.
Cô khẽ nhíu mày.
“Chắc anh ta phải đau đầu lắm…” – cô lẩm bẩm, đặt điện thoại xuống.
Vừa lúc ấy, cửa mở.
Lục Dẫn Thành bước vào, áo vest cởi bỏ, cà vạt nới lỏng, tóc hơi rối — hiếm khi nào cô thấy anh trong dáng vẻ không hoàn hảo như vậy.
Cô khẽ đứng dậy:
“Anh… uống rượu à?”
Anh không trả lời ngay. Ánh mắt anh dừng trên cô vài giây, sâu và mờ, như thể đang nhìn xuyên qua lớp bình tĩnh của chính mình.
“Một chút thôi.”
Mùi rượu nhè nhẹ lan trong không khí. Anh bước đến gần, dừng lại trước sofa.
“Em vẫn chưa ngủ?”
“Tôi đang đọc tài liệu.”
Anh gật nhẹ, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Khoảng cách giữa họ chỉ đủ để nghe rõ từng hơi thở.
Anh dựa lưng vào ghế, nới thêm nút áo cổ.
“Cả ngày nay, người ta bàn tán nhiều chuyện… Em có thấy khó chịu không?”
Cô ngập ngừng:
“Không hẳn. Tôi quen rồi, chỉ sợ anh phiền.”
Anh khẽ cười, giọng trầm và khàn hơn vì rượu:
“Anh chỉ phiền một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em vẫn luôn giữ khoảng cách với anh, dù chúng ta ở chung nhà.”
Cô sững người, chưa kịp đáp thì anh đã nghiêng người lại gần.
Khoảng cách thu hẹp, ánh mắt anh đen thẳm.
“Em sợ anh à?”
Cô lắc đầu, giọng nhỏ như gió:
“Không… chỉ là tôi không muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn.”
“Phức tạp?” – Anh bật cười khẽ. – “Em nghĩ tình cảm là thứ có thể sắp xếp gọn gàng sao?”
Cô cúi mắt, né tránh ánh nhìn của anh, nhưng tim thì đập mạnh không ngừng.
Trong ánh đèn vàng, gương mặt anh trở nên mềm hơn, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy.
Anh chống tay lên thành sofa, nghiêng người gần cô hơn, đến mức giọng anh chỉ còn là hơi thở:
“Anh đã cố giữ khoảng cách, nhưng mỗi lần thấy em, anh lại muốn bước gần thêm một chút.”
Cô ngước lên, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đang nói bằng giọng thật lòng nhất mà cô từng nghe.
“Anh say rồi.” – Cô nói khẽ, cố giấu sự run rẩy trong giọng.
“Có thể. Nhưng người say thường nói thật.” – Anh cười nhẹ. – “Và sự thật là… anh thích em, Tịnh Du.”
Tim cô như thắt lại. Câu nói đó không lớn, không kịch tính, nhưng lại khiến mọi phòng tuyến trong lòng cô rung chuyển.
“Anh…”
Anh nhìn cô, ánh mắt không còn say nữa mà chỉ còn chân thành.
“Đừng nói gì cả. Anh biết bây giờ không phải lúc. Nhưng anh không muốn giả vờ thêm.”
Không khí trở nên tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng mưa lất phất bên ngoài.
Cô khẽ nói:
“Ngày mai, anh sẽ quên mất thôi.”
“Nếu anh quên, thì em nhắc lại giúp anh nhé.” – Anh mỉm cười, giọng trầm thấp.
Cô ngẩn ra.
Khoảnh khắc đó, một giọt nước mưa rơi xuống cửa kính, vỡ ra thành những tia sáng lấp lánh — như chính cảm xúc trong lòng cô lúc này, mơ hồ mà thật đến lạ.
Anh khẽ nghiêng đầu dựa lên lưng ghế, đôi mắt nhắm hờ.
Dáng vẻ ấy khiến cô mềm lòng, dù vừa rồi chính anh là người khiến tim cô loạn nhịp.
Một lát sau, anh khẽ thì thầm, giọng khàn khàn như trong mơ:
“Em đừng rời đi nhé…”
Tịnh Du sững lại, nhìn anh thật lâu.
Ánh đèn hắt lên gương mặt anh — người đàn ông luôn kiêu ngạo, giờ đây lại trông yếu mềm đến lạ.
Cô nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng, đắp lên vai anh.
“Ngủ đi. Mai anh sẽ không nhớ đâu.”
Nhưng khi cô quay đi, anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, không mở mắt, chỉ nói rất khẽ:
“Anh sẽ nhớ.”
Sáng hôm sau.
Tịnh Du thức dậy, thấy chiếc chăn cô đắp cho anh đã được gấp gọn.
Trên bàn là một ly sữa ấm và mảnh giấy viết tay:
“Sáng nay anh họp sớm. Cảm ơn vì đã không bỏ anh lại đêm qua.”
Cô đọc xong, cười nhẹ.
“Anh ta thật sự… nhớ hết sao?”
Tim cô đập một nhịp lạ, vừa rối, vừa ngọt.