bạn gái hợp đồng của anh tổng

Chương 7: Tin Nhắn Lạ Và Thử Thách Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trôi qua yên bình, cho đến khi chiếc điện thoại của Tịnh Du rung lên.

Màn hình hiển thị một số lạ, không lưu tên.

“Cô Tịnh Du, cô vẫn chưa quên tôi chứ?”

Cô khựng lại. Ngón tay bỗng lạnh đi.

Dãy số ấy — cô không thể nào quên.

Là Trác Kiêu, người đàn ông từng là hôn phu cũ của cô.

Cũng là người, năm xưa, khi gia đình cô phá sản, đã là người đầu tiên quay lưng lại.

“Không thể nào…” – cô thì thầm, trái tim thắt lại.

Một tin nhắn khác gửi đến:

“Tôi nghe nói cô bây giờ đang được Lục Dẫn Thành ‘bao nuôi’? Cô giỏi thật, Tịnh tiểu thư.”

Cô nắm chặt điện thoại, đôi tay run lên vì tức giận.

Rõ ràng, quá khứ tưởng chừng đã chôn vùi lại bất ngờ trồi lên, như một vết thương chưa kịp lành.

Chiều hôm đó, cô đến công ty để ký một số giấy tờ liên quan đến dự án quảng bá mà Lục Dẫn Thành nhờ cô phụ giúp.

Cánh cửa thang máy vừa mở, cô bắt gặp ánh nhìn của vài nhân viên — tò mò, bàn tán nhỏ giọng.

“Đó là cô Tịnh Du đúng không?”

“Nghe nói sống cùng Tổng Giám đốc đó…”

“Đẹp thật, bảo sao Tổng Giám đốc si mê.”

Cô giả vờ không nghe, bước nhanh về phía văn phòng trợ lý.

Cánh cửa phòng Tổng Giám đốc hé mở, bên trong là Lục Dẫn Thành — dáng người cao lớn, tay cầm điện thoại, giọng trầm thấp nhưng rõ từng chữ:

“Tôi không muốn bất kỳ ai động đến tên cô ấy, hiểu chứ?”

Giọng nói đó lạnh lùng đến mức khiến người đối diện phải sợ.

Cô đứng sững một giây, nhận ra anh đang nói về mình.

Khi anh cúp máy, cô khẽ lên tiếng:

“Anh đang bảo vệ tôi sao?”

Anh ngẩng đầu, ánh mắt dịu lại ngay lập tức:

“Anh chỉ không thích người khác đem em ra bàn tán.”

“Tin đồn là chuyện bình thường, anh không cần can thiệp đâu.” – Cô cố giữ bình thản.

“Không phải can thiệp.” – Anh đứng dậy, tiến đến gần. – “Là cảnh cáo.”

Cô nhìn anh, tim đập nhanh, rồi nhẹ nhàng nói:

“Tôi nhận được tin nhắn từ người cũ.”

Ánh mắt anh lập tức tối lại:

“Ai?”

“Trác Kiêu. Anh ta bảo nghe nói tôi đang được anh bao nuôi.”

Không khí đột nhiên trầm xuống.

Anh im lặng trong vài giây, rồi hỏi nhỏ:

“Em muốn anh xử lý không?”

Cô ngẩng đầu, ngỡ ngàng:

“Anh định làm gì?”

“Khi ai đó làm tổn thương người của anh, anh sẽ không để yên.”

“Người của anh?” – Cô nhắc lại, tim khẽ run.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô:

“Anh nói rồi, dù là hợp đồng, anh cũng không để ai sỉ nhục em.”

Câu nói ấy vang lên như một lời hứa.

Không phải lời đường mật, mà là sự bảo vệ mang hơi ấm lạ kỳ.

Cô im lặng, nhưng trong mắt đã ánh lên sự cảm kích.

“Cảm ơn anh.”

Anh khẽ cười:

“Em chỉ cần nói với anh trước khi tự chịu đựng. Anh không thích thấy em gồng lên như thế.”

Cô cúi đầu, tim bỗng dịu lại.

Từ lâu, cô đã quen với việc đứng một mình giữa sóng gió, đến mức quên rằng… có thể có ai đó sẵn sàng che chắn cho mình.

Tối đó, trong căn hộ, không khí yên tĩnh.

Anh vẫn đang làm việc, còn cô thì ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố lên đèn.

“Anh không đi gặp người đó à?” – cô hỏi khẽ.

“Anh không cần.” – Anh ngẩng lên. – “Người ta chỉ mạnh miệng khi nghĩ em cô độc. Một khi biết em có anh, họ sẽ im thôi.”

Cô mỉm cười, khẽ trêu:

“Anh nói cứ như thể đang tuyên bố chủ quyền vậy.”

Anh đáp, giọng thấp:

“Có thể là vậy.”

Không gian bỗng im lặng, chỉ còn tiếng gió luồn qua rèm.

Cô nhìn sang, bắt gặp ánh mắt anh — trầm, sâu, và ấm đến mức khiến cô quên mất phải hít thở.

“Lục Dẫn Thành…” – cô khẽ gọi tên anh.

“Ừ?”

“Nếu tôi không còn là người trong hợp đồng… anh vẫn sẽ bảo vệ tôi chứ?”

Anh bước lại gần, dừng trước mặt cô, ánh mắt nghiêm túc đến lạ.

“Nếu không còn hợp đồng, anh càng không có lý do để kiềm chế nữa.”

Cô ngẩn người, tim đập dồn.

“Anh nói vậy là sao?”

“Là nếu em vẫn ở bên anh, anh sẽ không chỉ bảo vệ em…”

Anh cúi xuống, giọng khẽ như gió:

“Anh sẽ giữ em lại.”

Cô sững người, cả không gian như chìm vào ánh nhìn ấy — dịu dàng, nhưng kiên định đến mức không thể phủ nhận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×