bạn gái hợp đồng của anh tổng

Chương 8: Đối Mặt Với Người Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, bầu trời xám nhạt như phủ một lớp khói mỏng.

Tịnh Du bước ra khỏi xe, chưa kịp đi vào tòa nhà thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

“Tịnh Du.”

Cô quay lại — và đứng sững.

Trác Kiêu.

Người đàn ông từng nắm tay cô đi qua những ngày đẹp nhất, cũng là người đã buông tay cô khi cô rơi xuống vực sâu.

Anh ta vẫn vậy, dáng vẻ phong lưu, áo sơ mi trắng tinh, ánh mắt kiêu ngạo như thể cả thế giới đều nợ anh ta một lời cảm ơn.

Chỉ có điều, ánh nhìn của anh ta khi chạm vào cô giờ đây mang chút tò mò, chút tiếc nuối, và rất nhiều tự mãn.

“Lâu rồi không gặp.” – Giọng anh ta nhẹ, nhưng từng chữ đều có ý khiêu khích.

“Tôi tưởng anh đã quên tôi rồi.” – Cô đáp, giọng bình thản.

“Quên sao được.” – Anh ta nhếch môi. – “Cô tiểu thư từng khiến tôi điên đảo một thời… Giờ lại làm bạn gái của Lục Dẫn Thành. Tin tức đó, thật thú vị đấy.”

Cô siết chặt túi xách, ánh mắt lạnh lùng:

“Chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”

“Không liên quan ư?” – Anh ta bước tới gần, giọng hạ thấp. – “Cô nên biết, giới kinh doanh nhỏ thế nào. Một lời đồn có thể khiến cô mất chỗ đứng đấy, Tịnh Du.”

Cô nhướng mày:

“Vậy ra anh đến đây để cảnh báo tôi?”

“Không hẳn.” – Anh ta cười nhạt. – “Tôi chỉ muốn nhắc, nếu cô cần một chỗ dựa thật sự, tôi vẫn có thể giúp.”

Lời nói đó khiến cô bật cười.

Tiếng cười nhẹ nhưng sắc như dao:

“Ngày tôi cần anh nhất, anh chọn quay lưng. Còn bây giờ, tôi không cần sự thương hại nào nữa.”

Ngay lúc ấy, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng cô:

“Cô ấy cũng không cần ai khác ngoài tôi.”

Trác Kiêu khựng lại.

Lục Dẫn Thành bước đến, tay đút túi quần, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo.

Khí thế anh toát ra khiến xung quanh như bỗng yên lặng.

“Lục tổng.” – Trác Kiêu khẽ nhíu mày, cố giữ bình tĩnh. – “Tôi chỉ tình cờ gặp cô ấy thôi, không có ý gì khác.”

“Hy vọng là thế.” – Giọng Lục Dẫn Thành trầm xuống. – “Vì nếu có ý gì khác, tôi e rằng anh sẽ không có cơ hội nói chuyện lần hai.”

Không khí bỗng trở nên căng như dây đàn.

Tịnh Du đứng giữa hai người đàn ông, trong lòng rối bời nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh.

“Tôi đi trước đây.” – Cô nói, rồi quay lưng bước vào tòa nhà.

Lục Dẫn Thành đi theo, không nói thêm lời nào.

Chỉ đến khi cửa thang máy khép lại, anh mới cất giọng:

“Em không cần phải đối mặt với anh ta một mình.”

“Tôi biết. Nhưng tôi cũng không muốn anh vì tôi mà gây chuyện.” – Cô nhìn anh, nhẹ giọng.

Anh im lặng vài giây, rồi nói:

“Không phải gây chuyện, mà là đặt giới hạn.”

Ánh mắt anh nghiêm túc đến mức khiến cô khẽ chột dạ.

“Giới hạn?”

“Không ai được phép khiến em tổn thương thêm lần nào nữa. Dù là người cũ, hay bất cứ ai.”

Cô ngẩn người nhìn anh.

Trong ánh mắt ấy, không có sự chiếm hữu thô bạo — chỉ có một niềm quan tâm thật lòng, dịu dàng đến mức khiến cô run lên.

Buổi trưa, tại quán cà phê nhỏ gần công ty, Tịnh Du ngồi bên cửa sổ, gõ nhẹ muỗng vào tách cappuccino.

Cô đang suy nghĩ về những lời Lục Dẫn Thành nói, thì điện thoại lại rung lên.

Là tin nhắn từ số lạ.

“Cô nên cẩn thận. Lục Dẫn Thành không đơn giản như cô nghĩ.”

Cô khẽ cau mày. Tin nhắn được gửi từ một địa chỉ email ẩn danh.

Ngay sau đó, một tệp ảnh được đính kèm — là hình Lục Dẫn Thành đứng nói chuyện với một người phụ nữ lạ trong khách sạn, nhìn qua có vẻ rất thân mật.

Trái tim cô chùng xuống.

Không phải vì ghen, mà là vì cảm giác bất an len lỏi.

“Anh ấy… có điều gì giấu mình sao?”

Chiều cùng ngày, cô trở về căn hộ.

Lục Dẫn Thành đang ở phòng khách, áo sơ mi xắn tay, đang xem lại hồ sơ dự án.

Anh ngẩng lên khi thấy cô:

“Em về rồi à? Có mệt không?”

Cô mím môi, im lặng vài giây rồi hỏi:

“Anh có gì muốn nói với tôi không?”

Anh hơi khựng:

“Ý em là?”

Cô giơ điện thoại lên, giọng thấp:

“Về người phụ nữ này.”

Lục Dẫn Thành nhìn thoáng qua bức ảnh, rồi cười nhạt:

“Người của đối tác. Họ chụp trong buổi ký hợp đồng ở khách sạn. Ai gửi cho em vậy?”

Cô lắc đầu:

“Một người giấu tên.”

Anh đứng dậy, tiến đến gần, nhìn cô nghiêm túc:

“Em nghi ngờ anh sao?”

Cô im lặng. Không phải vì không tin, mà vì sợ rằng lòng tin của mình một lần nữa bị phản bội.

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói:

“Tịnh Du, nếu anh muốn giấu em điều gì… anh đã không để em bước vào cuộc sống của anh từ đầu.”

Câu nói đơn giản, nhưng lại khiến cô không nói nên lời.

Ánh mắt anh chân thành đến mức mọi bức tường phòng thủ trong cô như tan rã.

“Em mệt rồi, nghỉ sớm đi.” – Anh nói, giọng nhẹ, rồi quay đi.

Nhưng khi anh vừa định rời khỏi phòng, cô khẽ cất tiếng:

“Dẫn Thành…”

Anh quay lại.

“Cảm ơn anh. Vì đã luôn ở bên.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại, khóe môi khẽ cong.

“Anh vẫn sẽ ở đây, dù người ta có nói gì, dù em có tin hay không.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×