Buổi tối hôm đó, Hạ Trình đứng trước gương trong phòng khách, chỉnh sửa áo vest lần cuối cùng. Đây là lần thứ hai anh mời Tĩnh Nhi đến ăn tối cùng gia đình, và mặc dù lần đầu tiên đã trôi qua khá êm đẹp, anh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Những câu hỏi tò mò, những ánh mắt tinh tế của gia đình anh đều khiến anh lo lắng rằng bất cứ chi tiết nào cũng có thể làm lộ “bí mật” về mối quan hệ giả vờ của họ.
Anh nghe tiếng chuông cửa, nhịp tim lập tức tăng tốc. Tĩnh Nhi xuất hiện, vẫn với phong thái tự nhiên, nụ cười tươi rói trên môi. Cô mặc một chiếc váy màu pastel nhẹ nhàng, tóc buông lơi, ánh mắt trong veo nhìn anh. Chỉ cần một khoảnh khắc, Hạ Trình cảm thấy tim mình rung lên – không còn là cảm giác bối rối công việc nữa, mà là sự rung động thật sự.
“Tối nay em ăn mặc như thế này, chắc mẹ anh sẽ thích lắm.” – anh cố gắng mỉm cười, nhưng giọng hơi run.
Tĩnh Nhi nhún vai, cười khúc khích: “Anh Trình đừng lo lắng quá, em sẽ cố gắng hòa nhập.”
Khi bước vào nhà, không khí ấm áp của buổi tối khiến Hạ Trình phần nào bớt căng thẳng. Mẹ anh đứng dậy chào, ánh mắt dò xét nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ: “Chào con, nghe Trình nói nhiều về con lắm.”
Tĩnh Nhi cúi người chào, giọng nhẹ nhàng: “Dạ, con chào cô ạ.”
Chỉ vài phút sau, những câu hỏi tò mò bắt đầu xuất hiện. Chị gái Hạ Trình liếc cô, hỏi khéo: “Thế nào, con gái? Có phải Trình thường hay nhõng nhẽo ở nhà không?”
Tĩnh Nhi cười, tự nhiên đáp: “Anh Trình rất nghiêm túc, nhưng thỉnh thoảng cũng biết nhõng nhẽo, nhưng chỉ với những người thân thiết thôi ạ.”
Cả bàn ăn bật cười, Hạ Trình chỉ biết cười khổ, thầm nhủ: “Cô ấy quá tự nhiên, nếu diễn như vậy, ai còn biết là giả vờ nữa đây?”
Bữa tối tiếp tục với những tình huống trớ trêu liên tiếp. Khi Hạ Trình cầm chén súp đưa cho Tĩnh Nhi, cô vô tình làm rớt một ít xuống váy. Anh lập tức cúi xuống lau giúp cô, mặt đỏ bừng. Mẹ anh liếc nhìn, mỉm cười tinh tế, nhưng không nói gì. Chị gái anh thì khẽ nháy mắt, như muốn thách thức anh giữ được hình tượng “người yêu lý tưởng”.
Trong lúc trò chuyện, Tĩnh Nhi kể vài câu chuyện hài hước về những lần đi học, đi làm thêm, khiến cả bàn cười vang. Hạ Trình cảm thấy tim mình ấm lại – không phải vì câu chuyện vui, mà vì cách cô kể chuyện: tự nhiên, hồn nhiên, và đặc biệt là nhìn anh với ánh mắt long lanh đầy tin tưởng.
Những khoảnh khắc nhỏ tiếp tục kéo gần họ: khi cô thỉnh thoảng chạm vào tay anh để nhặt đồ, khi cô cười khúc khích vì một lời nhận xét dí dỏm của anh… từng hành động đều khiến trái tim Hạ Trình rung lên những nhịp lạ. Anh tự nhủ: “Chỉ là giả vờ… nhưng sao cảm giác này lại thật đến vậy?”
Bữa tối kết thúc, nhưng không khí vẫn còn căng thẳng dễ thương. Khi Tĩnh Nhi đứng dậy chào mọi người, ánh mắt cô liếc nhìn Hạ Trình, nụ cười nhẹ nhàng và đầy ẩn ý, khiến anh khó mà rời mắt.
Khi trở về phòng khách riêng, Hạ Trình thở dài, ngồi xuống ghế, nhìn vào khoảng trống trước mặt, trong lòng đầy những cảm xúc lộn xộn: vừa vui, vừa bối rối, vừa nhận ra rằng… trái tim anh đã không còn giữ được khoảng cách với cô gái này.
Anh tự nhủ: “Lần gặp thứ hai này… đã khiến mọi thứ trở nên khó kiểm soát hơn. Cô ấy không chỉ là ‘bạn gái thuê’ nữa. Tôi… tôi đang bắt đầu thích cô ấy.”
Buổi chiều thứ Bảy, Hạ Trình và Tĩnh Nhi quyết định ra ngoài, đến trung tâm thương mại – nơi đông đúc và sôi động, để thực hiện buổi hẹn giả vờ thứ hai. Hạ Trình đã chuẩn bị kỹ càng: lịch trình chi tiết, những địa điểm đẹp mắt, những hoạt động khiến cả hai gần gũi nhưng vẫn kiểm soát được hình tượng trước công chúng.
Tĩnh Nhi xuất hiện như mọi khi, phong thái tự nhiên, nụ cười rạng rỡ trên môi, ánh mắt long lanh nhìn anh. Chỉ cần nhìn cô, Hạ Trình lại cảm thấy tim mình nhói lên một cách kỳ lạ. Anh tự nhủ: “Đây chỉ là công việc thôi… nhưng sao cảm giác này khác lạ thế này?”
Họ bắt đầu buổi hẹn bằng việc đi dạo trong khu vực mua sắm. Ngay từ những bước đầu tiên, những tình huống trớ trêu đã xuất hiện. Một đứa trẻ chạy qua, va phải Tĩnh Nhi, và Hạ Trình lập tức đỡ cô, nhưng chính anh bị kéo lảo đảo, suýt vấp chân ghế trưng bày. Tĩnh Nhi cười khúc khích, ánh mắt long lanh: “Anh Trình, anh thật vụng về quá!”
Anh bật cười khổ, hạ giọng: “Chỉ là bất cẩn thôi.”
Nhưng trong lòng, anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
Tiếp theo, họ dừng chân tại một gian hàng đồ chơi. Tĩnh Nhi tò mò với một con búp bê lạ mắt, đưa cho Hạ Trình xem, rồi thản nhiên đặt tay lên vai anh: “Anh Trình, nhìn cái này kìa! Có hợp với em không?”
Hạ Trình đỏ mặt, lúng túng đáp: “Hợp… hợp lắm… đúng là hợp với em.”
Nhưng ngay lúc đó, một nhóm bạn của Hạ Trình xuất hiện. Họ nhìn hai người, ánh mắt tò mò, khiến Hạ Trình phải ngay lập tức nắm tay Tĩnh Nhi, áp sát như một cặp đôi thật sự. Tĩnh Nhi diễn xuất một cách tự nhiên, ánh mắt đầy ẩn ý, khiến Hạ Trình không khỏi bối rối.
Trong khi đi dạo, Tĩnh Nhi vô tình làm rơi chiếc túi nhỏ, và Hạ Trình lập tức cúi xuống nhặt, nhưng đồng thời phải “che chắn” cô khỏi va chạm với một nhân viên vệ sinh đang đi qua. Cả tình huống trở nên vừa trớ trêu vừa hài hước. Cô cười khúc khích, ánh mắt long lanh nhìn anh, khiến trái tim Hạ Trình rung lên những nhịp lạ.
Họ tiếp tục dạo quanh khu trung tâm thương mại, tham gia một vài trò chơi nhỏ tại khu vui chơi. Trong lúc chơi, Tĩnh Nhi vô tình làm một quả bóng rơi trúng chân Hạ Trình, khiến anh lúng túng nhấc chân lên, suýt ngã. Cô bật cười, vừa lo lắng vừa tinh nghịch: “Anh Trình, cẩn thận thôi!”
Anh thở dài, vừa cười vừa tự nhủ: “Cô ấy… đáng yêu quá mức. Tôi không thể kiểm soát được bản thân mình nữa.”
Những tình huống trớ trêu cứ liên tiếp xảy ra: đồ uống đổ ra, trẻ con quấy phá, những ánh mắt tò mò của người xung quanh. Hạ Trình phải liên tục nắm tay, dìu Tĩnh Nhi, hay thậm chí giả vờ đùa giỡn để tạo hình ảnh “cặp đôi hoàn hảo” trước công chúng.
Mỗi lần nhìn vào mắt cô, Hạ Trình nhận ra một cảm giác khác lạ: vừa vui vẻ, vừa gần gũi, vừa rung động. Anh không còn chỉ xem đây là hợp đồng nữa; những hành động, nụ cười, và ánh mắt của Tĩnh Nhi đã dần khiến anh nhận ra tình cảm thật sự.
Buổi hẹn kết thúc khi ánh đèn chiều chiếu lên khu trung tâm thương mại, tạo ra những tia sáng lung linh trên mái tóc cô. Hạ Trình và Tĩnh Nhi bước ra ngoài, tay trong tay, cảm giác ấm áp và gần gũi len lỏi khắp cơ thể anh. Anh thầm nhủ: “Chỉ là giả vờ… nhưng sao cảm giác này lại thật đến vậy? Cô ấy đã chiếm trọn trái tim tôi mà tôi không hề hay biết.”
Và khi rời khỏi trung tâm thương mại, Hạ Trình biết rằng, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ không còn đơn giản như trước. Buổi hẹn công cộng này không chỉ thử thách khả năng diễn xuất của họ, mà còn khiến Hạ Trình dần nhận ra: trái tim anh đã thật sự rung động với cô gái này.
Buổi tối dần buông xuống, những ánh đèn đường vàng ấm trải dài trên phố, phản chiếu lên mặt nước nhỏ trong công viên gần trung tâm thương mại. Hạ Trình và Tĩnh Nhi rời khỏi nơi đông đúc, tìm đến một con đường vắng, nơi họ có thể nói chuyện và tận hưởng khoảng không gian riêng tư.
Hạ Trình cảm nhận rõ nhịp tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cảm giác sau buổi hẹn công cộng vẫn còn nguyên vẹn, những khoảnh khắc trớ trêu, hài hước và gần gũi cứ liên tục hiện lên trong tâm trí. Anh tự nhủ: “Chỉ là giả vờ… nhưng sao lại thấy vui đến vậy? Và sao tim mình lại nhói lên mỗi khi nhìn cô ấy?”
Tĩnh Nhi bước chậm bên cạnh anh, ánh mắt dịu dàng nhìn đường. Thỉnh thoảng cô khẽ nắm lấy tay anh, như một cách vô thức tạo ra sự gần gũi. Hạ Trình không rút tay, nhưng cũng không nói gì. Anh nhận ra rằng, chỉ cần cảm nhận bàn tay nhỏ bé ấy, anh đã thấy bình yên và ấm áp – một cảm giác chưa từng có trước đây.
“Anh Trình…” – Tĩnh Nhi khẽ gọi, làm anh giật mình.
Anh nhìn sang cô, thấy ánh mắt long lanh, hơi đỏ bừng trong ánh đèn đường. “Gì cơ?” – giọng anh hơi run, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cảm ơn anh… hôm nay, em rất vui.” – Cô nói, nụ cười dịu dàng nhưng chân thành, khiến tim anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hạ Trình thở dài, lòng dâng trào một cảm xúc vừa lạ lẫm vừa ấm áp: “Tôi… tôi cũng vậy. Không chỉ là vui… mà còn… khác nữa.”
Cô nhìn anh, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi. Anh hít một hơi sâu, quyết định thừa nhận với chính mình: “Tĩnh Nhi… hôm nay… tôi đã… rung động thật sự rồi.”
Khoảnh khắc ấy kéo dài, không cần lời nói thêm. Chỉ là ánh mắt, cái nắm tay, và sự im lặng đầy ẩn ý. Hạ Trình nhận ra rằng, những khoảnh khắc giả vờ suốt buổi chiều – từ nắm tay, đỡ cô khi vấp, hay chỉ nhìn cô cười – tất cả đều khiến trái tim anh rung động một cách thật sự.
Tĩnh Nhi khẽ cười, ánh mắt dịu dàng và ấm áp, khiến Hạ Trình không thể rời mắt. Anh nhận ra rằng, mọi ranh giới giữa giả vờ và thật đã bắt đầu mờ nhạt. Anh muốn ở bên cô, muốn bảo vệ cô, và trên hết, muốn tình cảm này được là thật.
Họ đi dọc theo con đường nhỏ, những ngôi nhà bên đường tỏa ánh sáng vàng dịu, phản chiếu lên mái tóc cô. Hạ Trình khẽ nói: “Từ giờ trở đi… tôi không muốn chỉ là hợp đồng nữa. Tôi muốn… là thật, với em.”
Tĩnh Nhi nhìn anh, đôi mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ: “Em cũng vậy… anh Trình.”
Họ dừng lại bên bờ hồ nhỏ, ánh trăng chiếu rọi, mặt nước lấp lánh như bạc. Hạ Trình khẽ nắm tay cô, không rời, ánh mắt tràn đầy cảm xúc chân thành. Lần này, không còn là diễn xuất, không còn là giả vờ – tất cả đều thật.
Trong giây phút yên lặng, Hạ Trình nhận ra rằng tình cảm này sẽ còn kéo dài, vượt ra ngoài hợp đồng hay buổi hẹn. Anh biết rằng từ giờ trở đi, mọi thử thách, mọi tình huống trớ trêu hay hài hước sẽ chỉ là cơ hội để anh và Tĩnh Nhi gần nhau hơn, và tình cảm chân thành sẽ là sợi dây gắn kết họ.
Buổi tối kết thúc, nhưng trái tim Hạ Trình vẫn còn rung động. Anh tự nhủ: “Cô ấy không chỉ là ‘bạn gái thuê’… cô ấy đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời tôi.”
Và như vậy, một ngày giả vờ yêu đã kết thúc, mở ra một mạch truyện mới – nơi tình cảm chân thật bắt đầu nảy nở, những tình huống trớ trêu vẫn xuất hiện, nhưng giờ đây Hạ Trình không còn cảm thấy bối rối hay xa lạ. Anh đã sẵn sàng bước tiếp, cùng Tĩnh Nhi, trên con đường tình yêu vừa hài hước, vừa ngọt ngào, vừa thật lòng.
Hết chương 3.