bạn gái thuê

Chương 4: Những thử thách mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm ấy, Hạ Trình đứng trước gương lần cuối, chỉnh sửa áo sơ mi và cà vạt, lòng đầy những cảm xúc hỗn độn. Lần này, anh mời Tĩnh Nhi đến gia đình ăn tối không chỉ đơn thuần là một buổi hẹn “giả vờ”, mà còn là dịp gia đình thử thách cô – những câu hỏi, tình huống, và cả ánh mắt dò xét tinh tế.

Tĩnh Nhi bước vào, vẫn nụ cười tự nhiên trên môi, ánh mắt trong veo như mọi khi. Cô mặc một bộ váy nhẹ nhàng, tinh tế nhưng vẫn trẻ trung. Chỉ cần một khoảnh khắc, Hạ Trình nhận ra tim mình đập nhanh hơn bình thường. Anh tự nhủ: “Lần này… tôi không thể để mọi việc trôi qua một cách bình thường nữa. Cô ấy quan trọng với tôi hơn tôi tưởng.”

Mẹ Hạ Trình đứng lên chào, ánh mắt dò xét nhưng nụ cười vẫn ấm áp: “Chào con, nghe Trình kể nhiều về con lắm.”

Tĩnh Nhi cúi người chào, giọng nhẹ nhàng: “Dạ, con chào cô ạ.”

Chỉ vài phút sau, chị gái Hạ Trình bắt đầu thách thức cô với những câu hỏi tinh tế: “Thế nào, con gái? Có hay làm nũng Trình không? Hay chỉ lúc ở nhà mới khác?”

Tĩnh Nhi cười khúc khích, ánh mắt long lanh: “Anh Trình rất nghiêm túc, nhưng cũng biết nhõng nhẽo, nhưng chỉ với người thân thôi ạ.”

Cả bàn ăn bật cười. Hạ Trình lúng túng, thầm nhủ: “Cô ấy quá tự nhiên… nếu diễn thế này, gia đình sẽ nghĩ thật luôn.”

Trong suốt bữa tối, những tình huống trớ trêu cứ liên tiếp xảy ra:

Khi Tĩnh Nhi giúp mẹ Hạ Trình bày biện thức ăn, vô tình làm rớt một ít súp. Hạ Trình lập tức cúi xuống lau giúp, mặt đỏ bừng.

Chị gái anh liếc nhìn, khẽ nháy mắt, dường như muốn thách thức anh giữ hình tượng.

Một vài câu hỏi “khó” về công việc, sở thích, và mối quan hệ riêng tư liên tục được đặt ra.

Tĩnh Nhi xử lý tình huống một cách tự nhiên, thông minh và hài hước, nhưng Hạ Trình vẫn phải hỗ trợ cô nhiều hơn, đôi khi cười gượng, đôi khi đỏ mặt.

Khi bữa tối dần đi đến cuối, mẹ Hạ Trình đưa ra một thử thách nhỏ: “Tối nay, con và cô ấy cùng chuẩn bị món tráng miệng nhé. Chúng tôi muốn xem hai người phối hợp thế nào.”

Tĩnh Nhi nhún vai, cười tinh nghịch: “Dạ, để em thử xem.”

Họ bước vào bếp, và mọi chuyện trở nên trớ trêu hơn bao giờ hết.

Tĩnh Nhi lóng ngóng với các nguyên liệu, làm rơi đường và bột khắp sàn.

Hạ Trình vừa phải nhặt lại, vừa chỉ dẫn, vừa cố gắng giữ bình tĩnh.

Cả hai cùng cười khúc khích, và ánh mắt của Hạ Trình liên tục dán vào cô. Anh nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc gần gũi, dù là giả vờ hay vô tình, đều khiến trái tim anh rung động.

Mẹ Hạ Trình nhìn hai người, nụ cười vừa tinh tế vừa hài hước: “Thấy không, hai người này… rất hợp nhau.”

Khi món tráng miệng hoàn thành, họ cùng nhau ra bàn ăn, ánh mắt của Hạ Trình liên tục tìm đến Tĩnh Nhi. Anh thầm nhủ: “Cô ấy không chỉ là ‘bạn gái thuê’… mà là người mà tôi muốn chăm sóc và bảo vệ thật lòng.”

Buổi tối kết thúc trong tiếng cười, ánh mắt dịu dàng và những khoảnh khắc ấm áp. Hạ Trình nhận ra rằng lần gặp thứ hai với gia đình đã khiến tình cảm giả vờ trở nên thật hơn bao giờ hết. Anh biết rằng, từ đây, mọi thử thách – dù là gia đình hay công việc – sẽ không chỉ là diễn xuất, mà còn là cơ hội để anh và Tĩnh Nhi gắn kết và hiểu nhau hơn.

Và khi Tĩnh Nhi ra về, ánh mắt dịu dàng và nụ cười tinh nghịch của cô khiến Hạ Trình đứng im một lúc lâu, thầm nhủ: “Cô ấy… đã chiếm trọn trái tim tôi.”

Ngày hôm sau, Hạ Trình bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Buổi hẹn với Tĩnh Nhi tối hôm qua vẫn còn nguyên trong tâm trí anh – những khoảnh khắc giả vờ đã khiến trái tim anh rung động thật sự.

Nhưng công việc không cho phép anh nghỉ ngơi. Ngay khi vừa bước vào, đồng nghiệp và vài đối thủ cạnh tranh đã đặt ra thử thách mới: họ tò mò về mối quan hệ của Hạ Trình và “bạn gái” anh mới. Không khí văn phòng trở nên sôi động, ánh mắt mọi người đổ dồn vào anh, khiến Hạ Trình không khỏi đỏ mặt.

Trong lúc đó, Tĩnh Nhi xuất hiện đúng lúc, nụ cười tươi rói trên môi, ánh mắt long lanh nhìn anh. Chỉ cần nhìn cô, Hạ Trình nhận ra trái tim mình lại nhói lên. Anh thầm nhủ: “Cô ấy… càng gần, tôi càng không thể kiềm chế cảm xúc thật.”

Ngay khi đồng nghiệp đến gần, hỏi han, Tĩnh Nhi cười khéo léo, tự nhiên giới thiệu: “Đây là anh Trình, bạn trai em. Anh ấy rất tuyệt, luôn giúp em giải quyết mọi việc.”

Hạ Trình phải nhanh chóng nắm tay cô, giả vờ thân mật, trong khi cố gắng giữ bình tĩnh trước ánh mắt dò xét. Một đồng nghiệp tinh ý nháy mắt, và Hạ Trình biết rằng, anh phải diễn hết sức tự nhiên để không bị lộ.

Trong suốt buổi họp công ty, những tình huống trớ trêu xảy ra liên tục:

Một đồng nghiệp đột nhiên nhờ Hạ Trình trình bày kế hoạch, trong khi tay anh đang vô tình chạm vào tay Tĩnh Nhi. Anh phải giữ cân bằng giữa công việc và hình tượng cặp đôi hoàn hảo.

Một đối thủ cố tình hỏi những câu khiến anh khó xử trước công chúng: “Anh Trình, bạn gái anh có thường xuyên giúp anh ở công việc không?”

Tĩnh Nhi liền nhanh nhạy đáp: “Dĩ nhiên, anh Trình luôn lắng nghe ý kiến của em, và chúng em phối hợp rất ăn ý.”

Cả phòng họp cười ồ, và Hạ Trình cảm thấy vừa vui vừa bối rối. Mỗi khoảnh khắc gần gũi bên Tĩnh Nhi, dù là giả vờ, đều khiến trái tim anh rung động thật sự.

Sau cuộc họp, công ty tổ chức một sự kiện nhỏ, và Hạ Trình và Tĩnh Nhi phải xuất hiện cùng nhau. Những tình huống hài hước liên tiếp xuất hiện:

Khi chụp hình, Tĩnh Nhi vô tình dựa vào vai Hạ Trình, khiến anh đỏ mặt.

Trong lúc trò chuyện với đối tác, cô vô tình chọc ghẹo anh một cách tinh nghịch, khiến anh vừa phải đáp trả lịch sự vừa phải giữ hình tượng “bạn trai hoàn hảo”.

Một vài đồng nghiệp nhận ra sự thân mật, đặt câu hỏi khéo léo, và Hạ Trình phải diễn xuất nhuần nhuyễn.

Mỗi hành động, mỗi cử chỉ đều khiến Hạ Trình nhận ra một điều: khoảng cách giả vờ và thật đang dần biến mất. Anh không còn chỉ xem đây là hợp đồng hay thử thách công việc nữa; trái tim anh đang rung động thật sự vì cô gái này.

Khi sự kiện kết thúc, Hạ Trình và Tĩnh Nhi bước ra ngoài, tay trong tay, không còn là diễn xuất nữa mà là sự gắn kết chân thành. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Tĩnh Nhi… tôi… tôi không muốn chỉ giả vờ nữa. Cô ấy… đã chiếm trọn trái tim tôi.”

Tĩnh Nhi mỉm cười dịu dàng, ánh mắt long lanh, đáp lại: “Em cũng vậy, anh Trình.”

Họ biết rằng, từ nay trở đi, mọi thử thách – dù là công việc hay gia đình – sẽ là cơ hội để họ gần nhau hơn, để tình cảm giả vờ trở thành tình cảm thật, sâu đậm và bền chặt.

Buổi tối dần buông xuống, ánh đèn vàng dịu của thành phố phản chiếu trên mặt đường ướt sau cơn mưa nhẹ. Hạ Trình và Tĩnh Nhi rời khỏi sự kiện công ty, tìm về một quán cà phê yên tĩnh gần nhà anh – nơi họ có thể tạm rời khỏi ánh mắt dò xét của mọi người, chỉ còn lại hai người và không gian riêng tư.

Trong lúc ngồi đối diện nhau, Hạ Trình cảm nhận rõ nhịp tim mình đập nhanh. Buổi họp và sự kiện vừa qua khiến anh phải liên tục giả vờ, nhưng giờ đây, khi chỉ còn hai người, mọi rào cản tan biến. Anh nhận ra rằng, tình cảm anh dành cho Tĩnh Nhi đã vượt qua khỏi sự giả vờ, trở thành rung động thật sự.

Tĩnh Nhi nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn tinh nghịch: “Anh Trình, hôm nay anh đã quá vất vả rồi. Cảm ơn anh vì đã… giúp em xử lý mọi chuyện.”

Hạ Trình mỉm cười, hơi nghiêng người, giọng ấm áp: “Không có gì… Tôi… tôi vui khi ở bên em.”

Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt long lanh, khiến trái tim anh như lửa cháy. Anh nhận ra rằng, mọi cử chỉ, nụ cười, và ánh mắt của cô trong suốt buổi chiều và tối nay đã khiến anh rung động thật sự – không còn là hợp đồng, không còn là diễn xuất.

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ từ quán cà phê và tiếng mưa rơi ngoài khung cửa sổ. Hạ Trình cúi xuống, nắm lấy tay Tĩnh Nhi một cách chặt chẽ nhưng nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Tĩnh Nhi… em biết không? Tôi… tôi không muốn chỉ giả vờ nữa. Từ hôm nay, tôi muốn… là thật, với em.”

Tĩnh Nhi nhìn anh, đôi mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ: “Em cũng vậy… anh Trình. Em đã chờ nghe câu này từ lâu rồi.”

Họ ngồi yên lặng, nắm tay nhau, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim của đối phương. Hạ Trình nhận ra rằng, khoảng cách giữa giả vờ và thật đã hoàn toàn biến mất. Mọi hành động trước đây, dù là diễn xuất, đều là bước đệm để họ nhận ra tình cảm chân thật.

Khi cà phê dần vơi, Hạ Trình và Tĩnh Nhi rời quán, đi dạo dưới ánh đèn thành phố. Họ không cần nói nhiều, chỉ là những cái nắm tay, ánh mắt trao nhau, và những nụ cười dịu dàng. Hạ Trình cảm nhận rõ rằng, từ giờ trở đi, mỗi thử thách – dù là gia đình hay công việc – sẽ chỉ là cơ hội để họ hiểu nhau hơn, và tình cảm giữa họ sẽ ngày càng sâu đậm.

Trên con đường vắng, Hạ Trình bất ngờ dừng lại, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Nhi: “Em… em có tin rằng, từ hôm nay, chúng ta sẽ không còn là ‘giả vờ’ nữa chứ?”

Tĩnh Nhi mỉm cười, đôi mắt long lanh như ánh sao: “Em tin. Vì chúng ta… đã là thật với nhau.”

Anh mỉm cười, kéo cô vào lòng, hít sâu mùi hương dịu dàng của cô. Lần này, không còn là diễn xuất, không còn là giả vờ – tất cả đều thật, từ nhịp tim đến hơi thở, từ ánh mắt đến nụ cười.

Buổi tối khép lại, nhưng trái tim Hạ Trình vẫn rung động. Anh biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi ngày cùng Tĩnh Nhi sẽ là những thử thách mới, nhưng đồng thời cũng là những khoảnh khắc ngọt ngào, lãng mạn và chân thật nhất trong đời anh.

Và khi bước về nhà, anh thầm nhủ: “Cô ấy không còn là ‘bạn gái thuê’ nữa… cô ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.”

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×