Buổi sáng Chủ Nhật, ánh nắng nhẹ chiếu qua khung cửa sổ căn hộ Hạ Trình, tạo cảm giác ấm áp nhưng cũng không kém phần căng thẳng. Hôm nay, mẹ và chị gái anh quyết định tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ, mời thêm vài người thân, và quan trọng nhất – muốn Tĩnh Nhi tham gia để “kiểm tra” sự khéo léo, tinh tế, và khả năng ứng biến của cô.
Tĩnh Nhi bước vào nhà Hạ Trình, vẫn nụ cười tươi rói trên môi, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy lo lắng: “Liệu mình có làm được không?”
Hạ Trình nhận ra điều đó, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Đừng lo, tôi sẽ ở bên em. Chỉ cần bình tĩnh và tự nhiên, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Mẹ anh nhìn Tĩnh Nhi với ánh mắt tinh tế, vừa thử thách vừa quan sát: “Hôm nay, chúng tôi muốn xem con có thể phối hợp với Trình và gia đình như thế nào. Hãy chuẩn bị một số món ăn đơn giản, giúp sắp xếp bàn tiệc và tham gia hoạt động từ thiện cùng nhà chúng tôi nhé.”
Tĩnh Nhi gật đầu, ánh mắt kiên định: “Dạ, em sẽ cố gắng ạ.”
Bữa tiệc bắt đầu với những tình huống trớ trêu ngay từ lúc chuẩn bị.
Tĩnh Nhi lóng ngóng với các dụng cụ nhà bếp, suýt làm rớt một khay bánh, nhưng Hạ Trình kịp thời đỡ lấy. Anh cảm nhận nhịp tim mình tăng nhanh khi chạm vào tay cô, và nhận ra rằng tình cảm anh dành cho cô ngày càng sâu đậm.
Chị gái Hạ Trình không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để “thử thách” Tĩnh Nhi. Cô đặt ra những câu hỏi tinh tế: “Em thường làm việc nhà thế nào? Có thể xử lý tình huống bất ngờ không?”
Tĩnh Nhi trả lời khéo léo, đôi lúc tinh nghịch, nhưng vẫn giữ được phong thái tự nhiên. Hạ Trình phải liên tục hỗ trợ cô, vừa bảo vệ hình tượng vừa giữ nụ cười trước gia đình.
Xung đột nhỏ nảy sinh khi Tĩnh Nhi và chị gái Hạ Trình có quan điểm khác nhau trong việc sắp xếp bàn tiệc.
Chị gái anh nghiêm túc, từng bước từng bước một, trong khi Tĩnh Nhi đề xuất cách sắp xếp sáng tạo, có phần phá cách.
Hạ Trình nhanh chóng can thiệp, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Các em hãy cùng nhau phối hợp. Tĩnh Nhi, chị ấy có kinh nghiệm hơn, nhưng em cũng có ý tưởng tốt. Cùng nhau làm nhé.”
Không khí căng thẳng giảm bớt, nhưng Hạ Trình nhận ra ánh mắt anh đầy lo lắng và quan tâm dành cho Tĩnh Nhi. Anh thầm nhủ: “Cô ấy… không chỉ là bạn gái thuê. Cô ấy đã trở thành người quan trọng nhất với tôi.”
Sau khi chuẩn bị xong bàn tiệc, mẹ Hạ Trình đưa ra thử thách tiếp theo: tham gia một hoạt động từ thiện tại địa phương, nơi họ phải phối hợp làm việc nhóm và tiếp xúc với nhiều người.
Tĩnh Nhi và Hạ Trình cùng nhau hướng dẫn nhóm tình nguyện, xử lý những tình huống bất ngờ như thiếu vật liệu hay trẻ con tinh nghịch.
Mỗi lần Tĩnh Nhi cười, hay khéo léo xử lý tình huống, Hạ Trình cảm nhận trái tim mình nhói lên, rung động thật sự.
Buổi chiều trôi qua trong tiếng cười, ánh mắt dịu dàng, và những tình huống trớ trêu nhưng ấm áp. Hạ Trình nhận ra rằng, những thử thách của gia đình không còn là áp lực mà trở thành cơ hội để anh và Tĩnh Nhi hiểu nhau hơn, đồng thời tình cảm giả vờ trước đây giờ đã trở nên thật.
Khi trở về nhà, mẹ anh nhìn cả hai, ánh mắt tinh tế nhưng đầy hài hước: “Thấy không, hai người rất hợp nhau. Chỉ cần tiếp tục như vậy, gia đình chúng tôi hoàn toàn yên tâm.”
Hạ Trình mỉm cười, nắm chặt tay Tĩnh Nhi, và thầm nhủ: “Cô ấy… không còn là bạn gái thuê nữa. Cô ấy là người tôi muốn bảo vệ và yêu thật lòng.”
Buổi tối kết thúc, nhưng trong lòng Hạ Trình, tình cảm với Tĩnh Nhi càng lúc càng rõ ràng và chân thật. Anh biết rằng từ giờ trở đi, mọi thử thách – dù từ gia đình hay công việc – sẽ không thể làm xa cách họ, mà chỉ khiến họ thêm gắn bó.
Ngày đầu tuần, văn phòng của Hạ Trình tràn đầy năng lượng nhưng cũng không kém phần căng thẳng. Một dự án lớn đang được triển khai, và Hạ Trình phát hiện ra rằng một vài đồng nghiệp ganh ghét đang tìm cách tạo khó khăn cho anh.
Nhưng không chỉ có vậy, thử thách lần này còn liên quan đến Tĩnh Nhi – cô được yêu cầu tham gia buổi họp công khai để “hỗ trợ” Hạ Trình, giữ hình tượng cặp đôi hoàn hảo trước mặt toàn bộ nhân viên và đối tác.
Khi Tĩnh Nhi xuất hiện tại văn phòng, Hạ Trình cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh. Cô vẫn tươi cười, tinh nghịch nhưng đầy tự tin. Chỉ cần một ánh mắt, Hạ Trình biết trái tim anh đã hoàn toàn bị cô chiếm lĩnh.
Trong suốt buổi họp, những tình huống trớ trêu liên tiếp xuất hiện:
Khi Hạ Trình thuyết trình, Tĩnh Nhi ngồi phía sau, vô tình chạm vào tay anh. Anh phải giữ bình tĩnh và tiếp tục trình bày một cách chuyên nghiệp.
Một đồng nghiệp tinh ý đặt câu hỏi “thách thức”: “Anh Trình, bạn gái anh có thường xuyên tham gia công việc không?”
Tĩnh Nhi nhanh nhạy đáp: “Dĩ nhiên, chúng tôi luôn phối hợp rất ăn ý. Anh Trình luôn lắng nghe ý kiến của em và mọi quyết định đều thống nhất.”
Cả phòng họp cười ồ, và Hạ Trình đỏ mặt nhưng cũng tự hào. Anh nhận ra rằng mọi khoảnh khắc gần gũi, dù là giả vờ, đều khiến trái tim anh rung động thật sự.
Khi dự án bước vào giai đoạn làm việc nhóm, Hạ Trình và Tĩnh Nhi phải hợp tác cùng nhau trong các nhiệm vụ phức tạp:
Chuẩn bị báo cáo, xử lý tình huống bất ngờ do đối thủ tạo ra.
Trong lúc phối hợp, Tĩnh Nhi liên tục đưa ra những ý tưởng sáng tạo nhưng hài hước, khiến anh vừa bất ngờ vừa thích thú.
Một lần, khi phải làm việc cùng nhau trên một slide quan trọng, cô vô tình dựa sát vào vai anh, khiến anh đỏ mặt nhưng không thể rời mắt.
Thử thách tăng dần khi một đối thủ công ty đối tác tìm cách gây khó dễ:
Họ đưa ra những yêu cầu bất ngờ, muốn Hạ Trình và Tĩnh Nhi phối hợp ngay lập tức.
Tình huống trở nên trớ trêu khi hai người phải trình bày trước toàn bộ đối tác, vừa phải giữ hình tượng cặp đôi vừa phải hoàn thành nhiệm vụ một cách chuyên nghiệp.
Mỗi khoảnh khắc bên Tĩnh Nhi khiến Hạ Trình nhận ra rằng khoảng cách giữa giả vờ và thật đang mờ dần. Anh không còn chỉ xem đây là thử thách công việc nữa; trái tim anh rung động thật sự với cô.
Khi sự kiện kết thúc, Tĩnh Nhi và Hạ Trình bước ra ngoài, tay trong tay. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Tĩnh Nhi… hôm nay, em đã giúp anh rất nhiều. Không chỉ công việc, mà cả cảm xúc của anh cũng…”
Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Anh Trình… em cũng cảm nhận điều đó. Chúng ta đã phối hợp rất ăn ý, cả công việc lẫn trái tim.”
Trên đường về, hai người không cần nói nhiều, chỉ là những cái nắm tay, ánh mắt trao nhau, và nụ cười dịu dàng. Hạ Trình biết rằng, từ giờ trở đi, mọi thử thách – dù là đồng nghiệp hay đối thủ – sẽ chỉ là cơ hội để họ hiểu nhau hơn và tình cảm chân thật sẽ ngày càng sâu đậm.
Đêm dần buông xuống, ánh đèn vàng của thành phố chiếu xuống mặt đường ẩm sau cơn mưa nhẹ, tạo một không gian vừa lãng mạn vừa yên tĩnh. Hạ Trình và Tĩnh Nhi rời khỏi văn phòng, tìm về một quán cà phê nhỏ, nơi họ có thể tạm rời khỏi ánh mắt dò xét của đồng nghiệp, gia đình, hay bất cứ ai khác.
Trong lúc ngồi đối diện nhau, Hạ Trình cảm nhận rõ nhịp tim mình đập nhanh. Hôm nay là một ngày đầy thử thách: gia đình, công việc, đồng nghiệp, đối thủ – tất cả đều tạo áp lực, nhưng khi nhìn Tĩnh Nhi, tất cả căng thẳng đều tan biến. Anh nhận ra rằng tình cảm dành cho cô không còn là giả vờ nữa, mà là rung động thật sự, sâu sắc và chân thành.
Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn tinh nghịch: “Anh Trình, hôm nay chắc anh mệt lắm nhỉ? Em cảm thấy chúng ta phối hợp rất ăn ý.”
Hạ Trình hơi nghiêng người, giọng ấm áp: “Không mệt đâu… Tôi vui khi ở bên em. Dù hôm nay có căng thẳng thế nào, nhưng chỉ cần nhìn em, tôi thấy bình yên.”
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ và tiếng mưa rơi ngoài khung cửa sổ. Hạ Trình cúi xuống, nắm lấy tay Tĩnh Nhi một cách chặt chẽ nhưng dịu dàng, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Tĩnh Nhi… em biết không? Tôi không muốn chỉ giả vờ nữa. Từ giờ, tôi muốn… là thật, với em.”
Tĩnh Nhi nhìn anh, đôi mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ: “Em cũng vậy… anh Trình. Em đã chờ nghe câu này từ lâu rồi.”
Họ ngồi yên lặng, nắm tay nhau, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim của đối phương. Mọi rào cản giữa giả vờ và thật giờ đã hoàn toàn biến mất. Mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt trước đây chỉ là giả vờ, giờ đây đều trở thành sự gắn kết chân thật.
Sau một lúc, Hạ Trình kéo Tĩnh Nhi ra ngoài, đi dọc theo con phố vắng. Ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường, mặt nước lấp lánh, khiến khung cảnh trở nên lãng mạn. Anh dừng lại, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt cô: “Em… em có tin rằng từ hôm nay, chúng ta sẽ không còn là giả vờ nữa chứ?”
Tĩnh Nhi mỉm cười, ánh mắt long lanh như sao: “Em tin. Vì chúng ta… đã là thật với nhau.”
Hạ Trình hít sâu mùi hương dịu dàng của cô, kéo cô vào lòng, ôm chặt mà không rời. Lần này, không còn là diễn xuất, không còn là hợp đồng – tất cả đều thật, từ nhịp tim đến hơi thở, từ ánh mắt đến nụ cười.
Cả hai đứng yên dưới ánh đèn, cảm nhận sự ấm áp, bình yên và trọn vẹn. Hạ Trình thầm nhủ: “Cô ấy không còn là bạn gái thuê… cô ấy là người quan trọng nhất trong đời tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy và tình cảm này, bằng tất cả trái tim mình.”
Khoảnh khắc ấy kéo dài, im lặng nhưng tràn đầy cảm xúc. Không lời nói nào có thể diễn tả hết, chỉ là ánh mắt, nụ cười và những cái ôm nhẹ nhàng. Họ biết rằng, từ đây, mọi thử thách – dù là gia đình, công việc hay những hiểu lầm trong tương lai – sẽ chỉ là cơ hội để họ gắn kết hơn, và tình cảm chân thật sẽ càng ngày càng sâu sắc.
Khi đêm kết thúc, hai người bước về nhà, tay trong tay, ánh mắt trao nhau những lời hứa không cần nói ra. Hạ Trình thầm nhủ: “Mỗi ngày bên cô ấy sẽ là thử thách, nhưng cũng là hạnh phúc. Và tôi đã sẵn sàng để đối mặt, cùng cô ấy.”
Hết chương 5.