Cuộc điều tra nội bộ của Lôi Kình đi vào ngõ cụt. Những kẻ bị tra tấn hoặc là không biết gì, hoặc là chết trước khi kịp khai ra điều gì có ích. Cơn thịnh nộ của hắn dần lắng xuống, thay vào đó là sự mệt mỏi và cảnh giác cao độ. Hắn bắt đầu siết chặt lại bộ máy của mình, thay máu gần như toàn bộ những vị trí chủ chốt.
Trong khi đó, cuộc điều tra thầm lặng của A-Tín lại có những bước tiến đầu tiên. Anh ta không tập trung vào quá khứ của Dạ Thảo nữa, vì anh ta biết đó là một ngõ cụt. Anh ta tập trung vào một câu hỏi duy nhất: Ai có thể tiếp cận được thông tin cuối cùng và quan trọng nhất về lô hàng?
Thông tin đó là số hiệu container và mã niêm phong được thay đổi vào phút chót vì lý do an ninh. Danh sách những người biết được thông tin này chỉ có đúng năm người: Lôi Kình, A-Tín, và ba thuộc hạ cấp cao khác đã bị Lôi Kình xử lý trong cuộc thanh trừng.
Nhưng A-Tín nhớ lại một chi tiết. Tối hôm đó, khi Lôi Kình nhận được thông tin về sự thay đổi cuối cùng qua một cuộc điện thoại mã hoá, hắn đang ở trong phòng làm việc tại penthouse. Và lúc đó, Dạ Thảo cũng có mặt ở đó. Cô đang ngồi trên sofa đọc sách, trông có vẻ hoàn toàn không để tâm. Nhưng liệu có thật là như vậy?
Giả thuyết này quá đáng sợ, nhưng lại vô cùng logic. A-Tín quyết định mạo hiểm. Anh ta bí mật liên lạc với một hacker mũ trắng hàng đầu thế giới, người nợ Hắc Ưng một ân tình, yêu cầu anh ta kiểm tra chiếc điện thoại mà Lôi Kình đã đưa cho Dạ Thảo.
Kết quả ban đầu không có gì. Chiếc điện thoại hoàn toàn "sạch sẽ". Lịch sử duyệt web, cuộc gọi, tin nhắn đều là những thứ vô hại của một cô gái bình thường. Nhưng khi hacker tiến hành khôi phục dữ liệu tầng sâu, một "vết nứt" đã xuất hiện.
Vào đêm trước khi lô hàng bị bắt, từ chiếc điện thoại này, có một gói dữ liệu siêu nhỏ, chỉ vài kilobyte, đã được gửi đi. Nó được mã hoá bằng một thuật toán phức tạp đến mức chính hacker kia cũng phải bó tay, và được nguỵ trang thành một bản cập nhật hệ thống thông thường. Gói dữ liệu đó đã tự hủy ngay sau khi gửi, không để lại bất cứ dấu vết nào trên bề mặt. Nếu không phải là một chuyên gia hàng đầu, sẽ không bao giờ phát hiện ra được.
"Nó không phải là virus," hacker báo cáo qua một đường dây an toàn, "Nó là một hành động có chủ đích. Giống như một người đưa thư, giao xong thư là tự thiêu luôn."
A-Tín nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Đây rồi. Đây chính là bằng chứng đầu tiên. Nó chưa đủ để kết tội Dạ Thảo, nhưng nó đã xác nhận được 90% sự nghi ngờ của anh ta. Cô gái này không phải là một con chim hoàng yến. Cô ta là một con rắn độc được ngụy trang một cách hoàn hảo.
Nhưng một vấn đề mới còn lớn hơn xuất hiện. Phải làm thế nào để nói điều này với Lôi Kình?
Lão đại của anh ta đang ngày càng chìm đắm vào sự dịu dàng giả tạo của người phụ nữ đó. Lòng tin của hắn dành cho cô đã trở thành một thứ tín ngưỡng mù quáng. Nếu A-Tín đường đột nói ra sự thật, Lôi Kình không những không tin, mà còn có thể cho rằng anh ta đang ghen tị hoặc có ý đồ chia rẽ, và người bị xử lý có khi lại là chính anh ta.
Đêm đó, A-Tín ngồi một mình trong văn phòng an ninh của mình, nhìn vào sơ đồ mà anh ta đã vẽ ra. Trung tâm của sơ đồ là bức ảnh của Dạ Thảo. Từ bức ảnh đó, các mũi tên chĩa ra những sự kiện bất thường gần đây: cuộc phục kích của Huyết Xà, sự thất bại của lô hàng Cartagena. Mọi thứ đều quy về một mối.
Anh ta nhìn sang bức ảnh của Lôi Kình treo trên tường, một sự trung thành và lo lắng hiện rõ trong ánh mắt. Anh ta biết, mình đang phải đối mặt với một ván bài sinh tử. Không phải là chống lại kẻ thù bên ngoài, mà là chống lại "người phụ nữ của Lão đại".
"Làm thế nào," A-Tín tự hỏi, giọng khàn đi, "để chứng minh cho một vị vua rằng, hoàng hậu mà ngài hết mực sủng ái, lại chính là thích khách được cử đến để lấy mạng ngài?"
Anh ta biết, từ giờ phút này, anh ta sẽ phải hành động một mình trong bóng tối. Anh ta phải tìm ra bằng chứng không thể chối cãi, một bằng chứng đủ sức mạnh để phá vỡ sự mù quáng của Lôi Kình, trước khi con rắn độc kia kịp thời cắn một nhát chí mạng vào yết hầu của Hắc Ưng.