Ba ngày sau, cơn bão ập đến thật. Nhưng nó không đến từ Colombia, mà đến từ một bản tin thời sự quốc tế.
Lôi Kình đang ăn sáng cùng Dạ Thảo thì A-Tín mặt không còn một giọt máu, vội vã chạy vào. Anh ta bật chiếc TV màn hình lớn trong phòng khách lên. Một nữ phóng viên đang đứng trước một hàng dài container bị niêm phong, phía sau là lực lượng cảnh sát vũ trang hạng nặng.
"Một tin nóng vừa nhận được," giọng nữ phóng viên vang lên, "Lực lượng đặc nhiệm quốc tế, sau một thời gian theo dõi, đã phối hợp với cảnh sát cảng Cartagena, Colombia, triệt phá thành công một đường dây buôn lậu vũ khí xuyên quốc gia. Toàn bộ số hàng, trị giá ước tính lên tới hơn 50 triệu USD, đã bị thu giữ. Đây được xem là một trong những vụ bắt giữ vũ khí lớn nhất trong vòng 5 năm qua..."
Chiếc ly thuỷ tinh trên tay Lôi Kình rơi xuống sàn đá hoa cương, vỡ tan thành trăm mảnh, giống như sự bình tĩnh của hắn lúc này. Khuôn mặt hắn tối sầm lại, những đường gân xanh nổi lên trên thái dương. Không khí trong phòng như bị hút cạn, nhiệt độ giảm xuống âm độ. Hắn không nói gì, nhưng sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả ngàn lời chửi rủa.
Hắn đứng dậy, đi thẳng đến bên cửa sổ kính, nhìn xuống thành phố với đôi mắt đỏ ngầu như một con thú bị thương. Tổn thất lần này không chỉ là tiền. 50 triệu USD tuy lớn, nhưng Hắc Ưng vẫn chịu được. Điều quan trọng nhất là uy tín và mạng lưới của hắn. Bị bắt giữ bởi lực lượng quốc tế chứng tỏ tuyến đường bí mật của hắn đã bị lộ. Các đối tác sẽ mất lòng tin. Kẻ thù sẽ được dịp hả hê. Đây là một cái tát trời giáng vào mặt Lôi Kình.
"Tra!" Hắn gằn lên một từ duy nhất, nhưng nó chứa đựng sự tàn bạo vô cùng. "Tìm ra cho tôi con chuột cống đã làm rò rỉ tin tức!"
Một cơn bão ngầm thật sự đã nổi lên trong nội bộ Hắc Ưng. Lôi Kình trở nên đa nghi và tàn độc hơn bao giờ hết. Hắn tra khảo tất cả những kẻ có liên quan đến chuyến hàng, từ những tên quản lý cấp cao cho đến những tên bốc vác ở cảng. Tiếng la hét, tra tấn vọng ra từ tầng hầm của toà nhà Hoàng Long hằng đêm. Không khí trong toàn bộ tổ chức trở nên vô cùng căng thẳng và ngột ngạt. Ai cũng có thể là kẻ phản bội, và ai cũng có thể là nạn nhân tiếp theo.
Trong cơn bão đó, người duy nhất Lôi Kình không hề nghi ngờ, lại chính là Dạ Thảo. Trong mắt hắn, cô chỉ là một con chim hoàng yến yếu đuối, không biết gì về thế giới bên ngoài, làm sao có thể biết được những thông tin tuyệt mật như vậy?
Cô trở thành nơi duy nhất để hắn trút bỏ sự tức giận và frustra. Hắn sẽ trở về penthouse vào lúc nửa đêm, người đầy mùi rượu và máu, rồi ôm lấy cô, tìm kiếm một chút hơi ấm, một chút bình yên.
"Tất cả bọn chúng đều là một lũ vô dụng!" hắn gầm gừ trong một đêm như vậy, "Tôi nuôi chúng nó, cho chúng nó tiền, mà chúng nó lại phản bội tôi!"
Dạ Thảo chỉ im lặng vuốt ve tấm lưng rộng lớn của hắn, giọng nói dịu dàng: "Ngài đừng tức giận, sẽ hại đến sức khoẻ. Em tin ngài sẽ sớm tìm ra kẻ đó thôi."
Cô đóng vai một người tình tận tuỵ một cách hoàn hảo. Nhưng mỗi đêm, khi nghe hắn kể về việc tra tấn những kẻ tình nghi, lòng cô lại lạnh đi. Cô biết chính mình đã đẩy những người đó vào chỗ chết. Nhưng cô không cho phép mình hối hận. Trên con đường báo thù này, mọi sự hy sinh đều là cần thiết. Cô phải giữ cho mình một trái tim sắt đá, nếu không, người chết tiếp theo sẽ là cô.
Và trong khi Lôi Kình đang phát điên lên vì cơn giận, A-Tín lại giữ cho mình một cái đầu lạnh. Anh ta không tin vào sự trùng hợp. Anh ta bắt đầu tự mình điều tra theo một hướng khác. Tại sao lực lượng quốc tế lại hành động chính xác đến vậy? Chắc chắn phải có nội gián. Và nội gián đó, phải là một người ở rất gần Lôi Kình.
Ánh mắt nghi ngờ của A-Tín, một lần nữa, lại hướng về phía Dạ Thảo. Cô ta xuất hiện, và rắc rối bắt đầu. Trùng hợp? A-Tín không tin vào hai từ đó. Anh ta biết, để vạch mặt được cô gái này, anh ta không thể dùng cách thông thường được. Anh ta cần bằng chứng, bằng chứng không thể chối cãi.