bản giao hưởng của gai và máu

Chương 11: Nước Cờ Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong bóng tối, cuộc chiến không tiếng súng giữa A-Tín và Dạ Thảo đã chính thức bắt đầu. A-Tín biết rõ mình đang đối đầu với một đối thủ vô hình, một bóng ma khoác lên mình dung mạo của một thiên thần. Anh ta không thể trực tiếp tấn công, bởi "hoàng đế" Lôi Kình đã xây một bức tường lửa bằng sự sủng ái và tin tưởng để bảo vệ cô ta. Một lời tố cáo vô căn cứ không chỉ không hạ được Dạ Thảo, mà còn có thể thiêu rụi chính anh ta.

Anh ta cần một cái bẫy. Một cái bẫy đủ tinh vi để con cáo ranh mãnh kia phải tự mình chui đầu vào.

Sau nhiều đêm không ngủ, A-Tín đã vạch ra một kế hoạch táo bạo. Anh ta sẽ không điều tra quá khứ của Dạ Thảo nữa, mà sẽ "dâng" cho cô ta một tương lai mà cô ta không thể chối từ. Anh ta sẽ tạo ra một miếng mồi ngon, một thông tin giả về một thương vụ béo bở, và chỉ để nó "vô tình" lọt vào tai Dạ Thảo.

A-Tín đến gặp Lôi Kình, trình bày về một cơ hội đầu tư mới: một mỏ đá quý hiếm vừa được phát hiện ở Myanmar, thuộc sở hữu của một vị tướng quân đội đã về hưu. Theo thông tin "mật", vị tướng này đang cần tiền gấp và muốn bán lại quyền khai thác với giá rẻ. Lợi nhuận tiềm năng là khổng lồ.

"Thông tin này đáng tin không?" Lôi Kình hỏi, tay lật xem tập hồ sơ giả mà A-Tín đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

"Em đã cho người kiểm tra sơ bộ. Có vẻ rất khả quan. Nhưng vì đây là khu vực nhạy cảm, chúng ta cần phải hành động thật nhanh và kín đáo. Em đề nghị Lão đại không nên để lộ chuyện này cho bất kỳ ai khác ngoài chúng ta." A-Tín nói, mắt liếc nhanh về phía Dạ Thảo đang ngồi đọc sách ở sofa.

Lôi Kình gật đầu. "Được. Cậu tiếp tục tìm hiểu sâu hơn. Có kết quả thì báo tôi ngay."

Màn kịch đã được dựng lên một cách hoàn hảo. Dạ Thảo, như thường lệ, tỏ ra không hề quan tâm đến câu chuyện của họ. Nhưng từng lời, từng chữ đều được cô ghi nhớ lại. Một mỏ đá quý ở Myanmar. Một cơ hội làm ăn béo bở nhưng cũng đầy rủi ro. Đây chính là loại thông tin mà tổ chức "Phục Hồn" của cô luôn tìm kiếm. Bất kỳ cơ hội nào có thể làm suy yếu Hắc Ưng, dù là về tài chính hay quân sự, đều phải được nắm bắt.

Đêm đó, Dạ Thảo nhận ra mình đang đứng trước một ngã ba đường. Cô có một cảm giác mơ hồ rằng đây có thể là một cái bẫy do A-Tín giăng ra. Hắn ta đã nghi ngờ cô, và đây có thể là một phép thử. Nếu cô hành động, cô có thể sẽ lộ mặt. Nhưng nếu cô không hành động, cô sẽ bỏ lỡ một cơ hội ngàn vàng để phá hoại Hắc Ưng, và tổ chức sẽ đặt câu hỏi về năng lực và lòng trung thành của cô.

Sau khi Lôi Kình đã chìm vào giấc ngủ, Dạ Thảo một lần nữa lẻn vào phòng làm việc. Cô không dùng điện thoại, vì biết rằng nó có thể đang bị theo dõi. Cô mở chiếc laptop mà Lôi Kình đã mua cho cô, dùng một phần mềm truy cập mạng ẩn danh mà cô đã bí mật cài đặt từ lâu. Cô gửi đi một tin nhắn mã hoá cho "Phục Hồn", báo cáo về "cơ hội" ở Myanmar.

Cô biết, đây là nước cờ đầu tiên trong ván cờ sinh tử giữa cô và A-Tín. Cô đã quyết định cắn câu. Nhưng cô sẽ không cắn một cách mù quáng. Cô sẽ vừa cắn mồi, vừa tìm cách kéo cả người giăng câu xuống đầm lầy cùng với mình.

Ở một nơi khác trong thành phố, trong văn phòng an ninh của mình, A-Tín nhìn vào màn hình theo dõi. Anh ta thấy một tín hiệu mạng bất thường vừa phát ra từ penthouse của Lôi Kình. Tín hiệu được mã hoá và che giấu rất kỹ, nhưng nó không qua được hệ thống mà anh ta đã giăng sẵn.

A-Tín nhếch mép cười lạnh. "Cá... đã bắt đầu ngửi thấy mùi mồi rồi."

Anh ta chưa biết nội dung tin nhắn là gì, nhưng anh ta biết Dạ Thảo đã hành động. Bây giờ, anh ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi phản ứng từ tổ chức bí ẩn đằng sau cô ta. Ván cờ đã bắt đầu, và những quân cờ đầu tiên đã được di chuyển.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×