bản giao hưởng của gai và máu

Chương 12: Mồi Câu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tổ chức "Phục Hồn" phản hồi tin nhắn của Dạ Thảo nhanh hơn cô dự kiến. Mệnh lệnh rất rõ ràng: "Xác minh. Nếu là thật, tìm mọi cách phá hoại. Nếu là bẫy, rút lui an toàn và tìm cách lật ngược thế cờ."

Mệnh lệnh này đẩy Dạ Thảo vào một tình thế còn khó khăn hơn. "Xác minh" - nói thì dễ, nhưng làm thế nào để xác minh một thông tin mật về quân đội ở một quốc gia khác khi cô đang bị giam lỏng trong một chiếc lồng son? Mọi hành động của cô đều có thể bị A-Tín theo dõi.

Cô không thể dùng mạng, cũng không thể liên lạc ra bên ngoài. Cô chỉ có một công cụ duy nhất: chính Lôi Kình. Cô phải mượn tay hắn, mượn nguồn lực của hắn để xác minh thông tin, mà không để hắn hay A-Tín nhận ra mục đích thật sự của mình.

Dạ Thảo bắt đầu đóng vai một người tình tò mò và có chút tham vọng. Trong những lúc thân mật, cô bắt đầu khéo léo hỏi về thương vụ ở Myanmar.

"Cái mỏ đá quý đó... chắc là lớn lắm phải không ngài?" cô hỏi, tay vẽ những vòng tròn vu vơ trên lồng ngực rắn chắc của hắn. "Nếu thành công, chắc Hắc Ưng sẽ càng lớn mạnh hơn nữa."

Lôi Kình bật cười trước sự ngây thơ của cô. "Em cũng biết quan tâm đến chuyện làm ăn của tôi từ khi nào vậy?"

"Thì... em là người của ngài mà," cô nũng nịu, "Ngài càng lớn mạnh, em càng được hãnh diện. Với lại... em cũng tò mò. Em chưa thấy đá quý bao giờ."

Sự tò mò trẻ con và có phần vật chất của cô hoàn toàn phù hợp với vai diễn mà cô đã xây dựng. Lôi Kình không chút nghi ngờ. Hắn thậm chí còn cảm thấy thích thú khi cô tỏ ra quan tâm đến công việc của hắn. Hắn kể cho cô nghe một vài chi tiết về vị tướng quân đội, về những khó khăn trong việc đàm phán, tất nhiên, đó đều là những thông tin giả do A-Tín bịa ra.

Nhưng Dạ Thảo không cần những thông tin đó. Cái cô cần là một cái cớ.

"Hay là..." cô ngập ngừng, "Ngài cho người mang về một viên đá thô từ mỏ đó được không? Em chỉ muốn xem thử nó trông như thế nào thôi."

Yêu cầu này, một lần nữa, lại vô cùng hợp lý với một cô gái ham mê hư vinh. Lôi Kình bật cười sảng khoái. "Được. Đợi khi nào người của tôi sang đó làm việc, tôi sẽ bảo hắn mang về cho em một viên."

Đây chính là điều Dạ Thảo mong chờ. Để có được "viên đá thô", người của Lôi Kình bắt buộc phải đến được khu vực mỏ. Và chỉ cần có người của Hắc Ưng xuất hiện ở đó, "Phục Hồn" sẽ có cách để xác minh xem câu chuyện về mỏ đá quý có thật hay không. Cô đã thành công trong việc đẩy quả bóng trách nhiệm xác minh thông tin sang cho chính kẻ đang giăng bẫy mình.

Cô đem "thành công" này báo cáo lại cho "Phục Hồn" bằng một phương thức khác. Lợi dụng một lần đi mua sắm ở một trung tâm thương mại lớn, cô đã để lại một ký hiệu đã hẹn trước trên một tấm gương trong phòng thử đồ.

Trong khi đó, A-Tín vẫn đang kiên nhẫn theo dõi. Anh ta không ngờ Dạ Thảo lại cao tay đến vậy. Cô không tự mình hành động, mà lại kích động chính Lôi Kình phải hành động. Anh ta rơi vào thế khó. Nếu không cho người đi Myanmar, kế hoạch của anh ta sẽ thất bại. Nhưng nếu cho người đi, anh ta biết chắc chắn tổ chức của Dạ Thảo cũng sẽ có người ở đó chờ sẵn.

Cuối cùng, A-Tín quyết định sẽ tương kế tựu kế. Anh ta sẽ cử một đội tinh nhuệ nhất đến Myanmar, không phải để lấy đá quý, mà là để giăng một cái lưới lớn hơn, với hy vọng có thể bắt được một thành viên nào đó của "Phục Hồn".

Miếng mồi câu đã được cả hai bên nuốt lấy. Nhưng ai là người câu, ai là cá, vẫn còn chưa ngã ngũ. Cuộc đối đầu thầm lặng giữa Dạ Thảo và A-Tín ngày càng trở nên căng thẳng. Cả hai đều biết mình đang đi trên dây. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, cái giá phải trả sẽ là mạng sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.