Sau thất bại ở Myanmar, A-Tín càng thêm tin chắc Dạ Thảo là một mối họa. Anh ta biết, với sự sủng ái mù quáng của Lôi Kình, anh ta không thể trực tiếp động đến cô. Cách duy nhất là phải giám sát cô 24/7, tìm ra bằng chứng không thể chối cãi.
A-Tín đề xuất với Lôi Kình việc thay một dàn người giúp việc mới trong căn penthouse, với lý do đảm bảo an ninh sau những vụ việc vừa qua. Thực chất, anh ta muốn cài vào đó một vài nữ đặc vụ đã qua huấn luyện, giỏi quan sát và có thể theo dõi mọi hành tung của Dạ Thảo.
"Ý kiến không tồi," Lôi Kình gật đầu, "Cậu cứ tiến hành đi."
Ngày hôm sau, một dàn người giúp việc mới, trẻ trung, nhanh nhẹn, được đưa đến penthouse. Trong đó có một cô gái tên Lan, được A-Tín đặc biệt giao nhiệm vụ phải luôn ở gần Dạ Thảo.
Nhưng A-Tín đã đánh giá quá thấp sự nhạy bén của một sát thủ hàng đầu. Dạ Thảo gần như ngay lập tức nhận ra sự bất thường. Cô gái tên Lan này tuy đóng vai một người giúp việc, nhưng dáng đi, cách quan sát và cả những vết chai mờ ở các đầu ngón tay đều cho thấy cô ta đã qua đào tạo.
Dạ Thảo không vạch trần. Cô quyết định sẽ dùng chính Lôi Kình để phá vỡ kế hoạch của A-Tín. Cô bắt đầu tỏ ra khó chịu, không thoải mái. Cô hay nhăn mặt khi Lan mang đồ ăn đến, hay "vô tình" làm rơi vỡ những thứ Lan vừa dọn dẹp.
Tối đó, khi ở trên giường, Lôi Kình nhận ra sự khác lạ của cô. "Em sao vậy? Mấy ngày nay trông em không vui."
Dạ Thảo thở dài, rúc vào lòng hắn. "Không có gì ạ. Chỉ là... em không quen với người giúp việc mới."
"Họ làm không tốt à?"
"Dạ không... họ rất chuyên nghiệp. Nhưng chính vì chuyên nghiệp quá nên em lại thấy sợ," cô nói, giọng tủi thân, "Nhất là cô Lan đó. Cô ấy cứ nhìn em chằm chằm, làm em có cảm giác như mình đang bị giám sát vậy. Em biết Lôi gia lo cho an toàn của em, nhưng... ở trong căn nhà này, em chỉ muốn được thoải mái một chút thôi."
Những lời của cô đã đánh trúng vào tâm lý của Lôi Kình. Hắn muốn cô an toàn, nhưng hắn cũng muốn cô vui vẻ, và quan trọng nhất, hắn không muốn bất kỳ ai làm cho "người phụ nữ của hắn" phải khó chịu. Sự sở hữu của hắn lớn đến mức hắn xem sự khó chịu của cô là một sự xúc phạm đến quyền lực của hắn.
Ngày hôm sau, hắn gọi A-Tín đến.
"Đuổi hết dàn người giúp việc mới đi," hắn ra lệnh, giọng lạnh tanh. "Giữ lại những người cũ."
"Nhưng Lão đại, về vấn đề an ninh..." A-Tín cố gắng giải thích.
"An ninh của cô ấy, tự tôi lo được!" Lôi Kình gắt lên. "Cậu đừng bao giờ tự ý làm những chuyện khiến cô ấy không vui nữa. Rõ chưa?"
A-Tín cúi đầu, nghiến chặt răng. "Đã rõ, Lão đại."
Anh ta đã thua trong hiệp đấu này. Anh ta không thua Dạ Thảo, mà thua chính sự mù quáng của Lôi Kình. Sự sủng ái của Lôi Kình đã trở thành một bức tường lửa kiên cố nhất, bảo vệ Dạ Thảo khỏi mọi sự dò xét. Bất kỳ mũi tên nào của A-Tín bắn về phía cô, đều bị bức tường lửa đó thiêu rụi trước khi kịp chạm đến mục tiêu.
A-Tín nhận ra, muốn hạ được Dạ Thảo, trước hết anh ta phải tìm cách xuyên thủng được bức tường lửa đó. Hoặc là, anh ta phải chờ đợi, cho đến khi chính tay Dạ Thảo tự phá bỏ nó.