bản giao hưởng của gai và máu

Chương 3: Vết Son Mờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh xuyên qua tấm kính khổng lồ, Dạ Thảo đã tỉnh giấc. Cô không hề ngủ, chỉ là nhắm mắt để cho cơ thể được nghỉ ngơi. Cơn đau nhức ê ẩm từ khắp nơi trên người là minh chứng rõ ràng nhất cho sự tàn khốc của đêm qua. Cô khẽ cử động, cảm giác đau buốt khiến cô phải nhíu mày.

Bên cạnh, Lôi Kình đã không còn ở đó. Nệm giường vẫn còn hơi ấm của hắn. Dạ Thảo từ từ ngồi dậy, tấm chăn lụa trượt xuống, để lộ những dấu hôn đỏ tím chi chít trên làn da trắng của cô. Cô nhìn chúng bằng một ánh mắt vô cảm. Đây là những tấm huy chương cho sự hy sinh của cô, cũng là những vết nhơ mà cô sẽ bắt hắn phải trả giá bằng máu.

Cô bước xuống giường, cố gắng đi thẳng vào phòng tắm. Căn phòng tắm còn lớn hơn cả phòng ngủ của cô ngày xưa. Mọi thứ đều được làm bằng đá cẩm thạch và vàng. Cô đứng dưới vòi sen, để dòng nước nóng xối lên cơ thể mình, cố gắng gột rửa đi những dấu vết của hắn, gột rửa đi cảm giác nhơ nhuốc. Nhưng cô biết, có những thứ, nước không thể nào rửa sạch được.

Khi cô bước ra với chiếc áo choàng tắm quấn hờ, Lôi Kình đã ở trong phòng. Hắn đã thay một bộ đồ công sở màu xám tro lịch lãm, mái tóc được vuốt keo gọn gàng. Hắn đã trở lại thành vị chủ tịch lạnh lùng, tàn nhẫn của tập đoàn Hoàng Long, không còn dấu vết gì của con quái vật đêm qua.

Hắn ném cho cô một chiếc điện thoại và một xấp thẻ tín dụng xuống bàn.

"Đây là những thứ của em. Mật khẩu là sáu số tám. Điện thoại đã lưu số của tôi và A-Tín. Cần gì thì gọi. Từ nay em sẽ ở đây." Giọng hắn không một chút cảm xúc.

Rồi hắn ném thêm một tập tài liệu. "Quy tắc. Đọc cho kỹ."

Dạ Thảo liếc nhìn. Trên trang đầu tiên in đậm dòng chữ: "Quy Tắc Của Người Phụ Nữ Bên Cạnh Lôi Kình". Bên dưới là một loạt các điều khoản hà khắc: không được tự ý rời khỏi penthouse, không được tiếp xúc với người lạ, không được hỏi về công việc của hắn, phải luôn có mặt khi hắn cần... Nó không khác gì một bản hợp đồng bán thân.

Đúng lúc đó, A-Tín, người phụ tá thân cận nhất của Lôi Kình, gõ cửa rồi bước vào. A-Tín khoảng ba mươi tuổi, dáng người gầy nhưng rắn chắc, khuôn mặt luôn có vẻ nghiêm nghị và đặc biệt là đôi mắt rất sắc sảo. Hắn cúi đầu chào Lôi Kình, rồi ánh mắt liếc nhanh qua Dạ Thảo, một cái liếc mắt đầy dò xét và không hề che giấu sự nghi ngờ.

"Lão đại, lô hàng ở cảng đã sẵn sàng. Bên Huyết Xà có chút động tĩnh, có vẻ chúng muốn nhúng tay vào." A-Tín báo cáo.

"Một lũ rắn rết không biết tự lượng sức mình," Lôi Kình nhếch mép, "Cứ để chúng làm trò. Tôi muốn xem chúng định giở cái đuôi ra thế nào."

Nói rồi, hắn quay sang Dạ Thảo. "Chuẩn bị đi. 10 phút nữa đi cùng tôi."

Dạ Thảo chỉ khẽ gật đầu. Khi Lôi Kình quay đi để nói chuyện riêng với A-Tín, cô nghe loáng thoáng được giọng của A-Tín: "...Lão đại, lai lịch của cô gái này vẫn chưa rõ ràng, có nên..."

"Cậu nghi ngờ mắt nhìn của tôi?" Giọng Lôi Kình lạnh đi mấy phần. "Một con chim hoàng yến thì làm gì được đại bàng? Cậu chỉ cần làm tốt việc của cậu thôi."

A-Tín im lặng, không dám nói thêm.

Dạ Thảo mỉm cười trong lòng. Phải, cứ xem tôi là một con chim hoàng yến đi. Để đến khi con chim này mổ mù mắt đại bàng, các người sẽ biết.

Cô nhanh chóng chọn một bộ váy kín đáo nhưng vẫn tôn lên được vóc dáng, trang điểm nhẹ nhàng che đi vẻ mệt mỏi và những vết son mờ ám trên cổ. Khi cô bước ra, cô đã trở lại thành một cô gái trong sáng, có chút rụt rè, hoàn toàn vô hại.

Lôi Kình đưa cô đến một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố để gặp đối tác. Đó là một cách hắn tuyên bố với cả thế giới ngầm lẫn giới kinh doanh: đây là người phụ nữ của Lôi Kình. Suốt bữa ăn, cô chỉ im lặng ngồi bên cạnh, rót rượu cho hắn, mỉm cười đúng lúc. Cô đối mặt với những ánh mắt tò mò, ghen tị, khinh miệt của những người xung quanh bằng một sự bình thản đáng kinh ngạc. Sự duyên dáng và chừng mực của cô khiến Lôi Kình có chút hài lòng.

Khi bữa ăn kết thúc, trên đường về, hắn đột nhiên hỏi: "Không sợ à?"

"Sợ gì ạ?" Cô ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ngây thơ.

"Những ánh mắt của họ. Họ nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống."

"Em là người của Lôi gia," cô nói nhỏ, nhưng đầy ẩn ý, "Có ngài ở đây, em không sợ gì cả."

Câu nói đó khiến Lôi Kình có chút bất ngờ. Hắn nhìn cô thật sâu, như muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt trong veo kia. Nhưng hắn không tìm thấy gì cả.

Xe dừng lại trước toà nhà Hoàng Long. Hắn không về penthouse ngay mà đưa cô lên thẳng văn phòng chủ tịch. Hắn ngồi vào bàn làm việc, còn cô thì đứng đó, không biết phải làm gì.

"Lại đây." Hắn ra lệnh.

Cô bước tới. Hắn kéo cô ngồi lên đùi hắn. Một tay ôm lấy eo cô, một tay lật xem tài liệu. Hắn cứ làm việc như vậy, mặc kệ cô đang ngồi trong lòng hắn. Giống như cô chỉ là một món đồ trang trí, một con búp bê xinh đẹp để hắn tuỳ ý sắp đặt.

Dạ Thảo ngồi im, lưng tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính của hắn, cảm nhận được nhịp đập trái tim hắn. Thật trớ trêu, trái tim của kẻ đã giết cha cô, lại đang đập ngay sau lưng cô. Cô khẽ cúi đầu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt bàn gỗ bóng loáng. Một cô gái xinh đẹp, yếu đuối, đang ngồi trong lòng một người đàn ông quyền lực. Một hình ảnh thật đẹp, thật hài hoà.

Nhưng chỉ có cô mới biết, người con gái trong hình phản chiếu đó, là một kẻ nói dối. Một con quỷ đội lốt thiên thần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.