Cuộc sống của Dạ Thảo bước sang một trang mới, một trang sách được viết trên giấy mạ vàng nhưng lại bị đóng chặt bằng ổ khoá kim cương. Cô sống trong căn penthouse xa hoa bậc nhất, mặc những bộ quần áo hàng hiệu mà cả đời trước cô cũng không dám mơ tới, ăn những món sơn hào hải vị được đầu bếp riêng phục vụ. Nhưng tất cả những thứ đó không thể che giấu một sự thật: cô đang sống trong một chiếc lồng son.
Mỗi hành động của cô đều có người giám sát. Cô không được phép ra ngoài một mình, không được dùng mạng xã hội, mọi cuộc gọi đều có thể bị nghe lén. Lôi Kình cho cô tất cả mọi thứ về vật chất, nhưng lại tước đi của cô thứ cơ bản nhất: tự do. Hắn biến cô thành một con chim hoàng yến đúng nghĩa, chỉ có thể hót cho một mình hắn nghe.
Ban đầu, hắn chỉ xem cô như một công cụ để giải toả dục vọng và một vật trang trí xinh đẹp để mang đi khoe với thiên hạ. Hắn thường xuyên bắt cô ngồi trong lòng khi hắn làm việc, đưa cô đến những buổi tiệc tùng xa xỉ, những cuộc họp căng thẳng. Hắn thích nhìn cách những người khác phải trầm trồ trước vẻ đẹp của cô, thích cái cách họ phải nể sợ khi biết cô là người của hắn.
Nhưng Dạ Thảo không phải là một con búp bê vô tri. Cô âm thầm quan sát, lắng nghe và phân tích. Cô học được cách vận hành của thế giới ngầm, hiểu được những mối quan hệ chằng chịt trong đế chế Hắc Ưng của Lôi Kình. Cô ghi nhớ tên từng đối tác, từng kẻ thù của hắn. Trí nhớ siêu phàm của cô, thứ mà cô đã rèn luyện trong suốt ba năm, giờ đây đã trở thành một vũ khí bí mật.
Cơ hội để cô thể hiện đã đến. Trong một cuộc đàm phán về việc thâu tóm một công ty vận tải biển nhỏ, đối phương tỏ ra khá ngoan cố. Gã giám đốc trung niên, bụng phệ, hói đầu, sau vài ly rượu đã bắt đầu tỏ ra trịch thượng. Gã liếc nhìn Dạ Thảo với ánh mắt thèm thuồng rồi nói với Lôi Kình:
"Lôi gia đúng là có mắt nhìn, cô bé này thật là một vật phẩm cực phẩm. Nhưng mà, kinh doanh thì không giống như chăm sóc người đẹp, cần phải có đầu óc. Miếng bánh này của chúng tôi, e là Hắc Ưng khó mà nuốt trôi."
Lôi Kình chưa kịp nổi giận, Dạ Thảo đã đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo và có phần rụt rè:
"Thưa Lôi gia, thưa giám đốc... em xin lỗi vì đã xen vào. Chỉ là... tối qua em có đọc báo tài chính, em thấy hình như công ty của giám đốc đây đang vướng vào một vụ kiện với đối tác bên Singapore vì vi phạm hợp đồng vận chuyển. Nghe nói số tiền bồi thường không hề nhỏ... Em không hiểu kinh doanh lắm, chỉ là thấy tin tức nên nói vậy thôi ạ."
Cô nói xong liền cúi đầu, vờ như mình vừa lỡ lời.
Không khí trong phòng đột nhiên im bặt. Sắc mặt của gã giám đốc tái đi. Vụ kiện đó là thông tin nội bộ, được gã bưng bít rất kỹ, chỉ mới có một bài báo nhỏ đăng tin nhưng chưa ai chú ý. Việc bị một cô gái "trang trí" vạch trần ngay trước mặt Lôi Kình khiến gã mất hết mặt mũi và cả thế thượng phong. Lôi Kình nhìn cô, ánh mắt loé lên một tia kinh ngạc và hài lòng. Hắn không ngờ con chim hoàng yến của hắn lại có một bộ móng vuốt sắc bén như vậy.
Cuộc đàm phán kết thúc nhanh chóng sau đó với thắng lợi tuyệt đối thuộc về Lôi Kình.
Đêm đó, trong phòng ngủ, hắn nhìn cô bằng một ánh mắt khác hẳn. Không chỉ có dục vọng, mà còn có sự hứng thú thực sự.
"Làm sao em biết chuyện đó?"
"Em... em chỉ tình cờ đọc được thôi ạ." Dạ Thảo vẫn giữ vẻ ngây thơ.
Lôi Kình cười khẽ. Hắn biết cô không "tình cờ", nhưng hắn không vạch trần. Hắn nhận ra cô gái này còn nhiều điều thú vị hơn hắn tưởng. Hắn thích những thứ thông minh, dù là đối tác, kẻ thù, hay là phụ nữ.
Cuộc ân ái đêm đó cũng trở nên khác lạ. Nó không còn là sự chinh phạt một chiều. Hắn cuồng nhiệt hơn, đam mê hơn, như thể muốn khám phá hết những bí mật ẩn giấu bên trong cô. Hắn bắt đầu chú ý đến cảm nhận của cô, cố tình khơi gợi những phản ứng của cô. Và Dạ Thảo, dù lý trí luôn gào thét phải tỉnh táo, nhưng cơ thể cô lại không thể nói dối. Nó bắt đầu phản bội cô, bắt đầu rung động trước những đụng chạm của hắn. Sự mâu thuẫn đó giày vò cô, khiến cô vừa căm ghét bản thân, lại vừa không thể thoát ra khỏi sự mê hoặc đầy tội lỗi này.
Vài ngày sau, Lôi Kình đưa cho cô một chiếc hộp nhung màu đen. Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương được thiết kế vô cùng tinh xảo. Mặt dây chuyền là hình một con đại bàng nhỏ đang dang cánh, biểu tượng của Hắc Ưng.
"Tặng em."
Hắn tự tay đeo nó vào cổ cô. Những viên kim cương lạnh lẽo chạm vào làn da ấm nóng của cô.
"Nó rất đẹp," hắn nói, giọng trầm xuống, "Nó thuộc về em. Và em, thuộc về tôi."
Dạ Thảo nhìn hình ảnh của mình trong gương. Sợi dây chuyền lấp lánh trên chiếc cổ cao ba ngấn, đẹp một cách ma mị. Nhưng trong mắt cô, nó không phải là trang sức. Nó là một chiếc vòng cổ, một lời tuyên bố chủ quyền, một vật chứng cho việc cô đang bị giam cầm trong chiếc lồng son đẹp đẽ nhưng cũng đầy xiềng xích này. Cô mỉm cười với Lôi Kình, một nụ cười ngọt ngào và biết ơn. Nhưng đằng sau nụ cười đó, cô tự nhủ, sẽ có ngày, chính tay cô sẽ tháo chiếc vòng cổ này ra, cùng với việc lấy đi mạng sống của kẻ đã đeo nó cho cô.