bản giao hưởng của gai và máu

Chương 5: Thử Lửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự tin tưởng của Lôi Kình dành cho Dạ Thảo ngày một lớn hơn, nhưng sự nghi ngờ của A-Tín cũng theo đó mà tăng lên. A-Tín đã cho người điều tra về quá khứ của cô, nhưng tất cả những gì anh ta tìm được là một hồ sơ sạch đến mức giả tạo: một cô gái mồ côi, lớn lên ở một vùng quê nghèo, lên thành phố kiếm sống bằng giọng hát ở các phòng trà. Không một điểm đáng ngờ, và chính sự hoàn hảo đó lại là điều đáng ngờ nhất.

Cơ hội để thử thách Dạ Thảo đã đến, không phải từ Lôi Kình, mà từ kẻ thù của hắn.

Băng Huyết Xà, do một kẻ có biệt danh là Xà Vương đứng đầu, luôn là cái gai trong mắt Hắc Ưng. Sau nhiều lần bị Lôi Kình chèn ép, Xà Vương quyết định chơi một ván bài lật ngửa. Hắn gửi lời mời Lôi Kình đến một nhà kho cũ ở bến cảng để "thương lượng hoà bình" về việc phân chia địa bàn.

"Đây rõ ràng là một cái bẫy," A-Tín nói dứt khoát trong văn phòng của Lôi Kình, "Lão đại, ngài không thể đi."

Lôi Kình ngồi trên ghế, xoay xoay con dao găm bạc, vẻ mặt thản nhiên. "Hắn đã mời, tôi không có lý do gì để không đến. Huyết Xà dạo này quá yên tĩnh, tôi cũng muốn xem hang ổ của chúng có thêm trò gì mới."

"Nhưng quá nguy hiểm!"

"Nguy hiểm?" Lôi Kình cười nhạt, "Trên đời này, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chuẩn bị xe đi. Tôi sẽ đến đó."

Và rồi, hắn quay sang Dạ Thảo đang im lặng đứng ở một góc phòng. "Em đi cùng tôi."

A-Tín kinh ngạc. "Lão đại, không thể được! Đưa cô ấy đi chẳng khác nào mang theo một gánh nặng!"

Ánh mắt Lôi Kình lạnh đi. "Cậu đang dạy tôi làm việc à? Tôi mang theo người của tôi, không cần cậu đồng ý."

Hắn cố tình mang theo Dạ Thảo. Một là để thể hiện sự ngạo mạn của mình với kẻ thù, rằng hắn không hề sợ hãi. Hai là, sâu trong thâm tâm, hắn muốn xem phản ứng của cô gái này khi đối mặt với nguy hiểm thật sự.

Nhà kho cũ nồng nặc mùi ẩm mốc và dầu máy. Xà Vương, một gã đàn ông mặt sẹo, ánh mắt gian xảo, đã ngồi chờ sẵn cùng vài tên thuộc hạ. Cuộc thương lượng diễn ra vô cùng căng thẳng. Không khí đặc quánh lại, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể bùng nổ thành một trận chiến đẫm máu.

Dạ Thảo, trong vai một người tình bé nhỏ, tỏ ra vô cùng sợ hãi. Cô nép sát vào người Lôi Kình, tay bám chặt lấy cánh tay hắn. Nhưng đôi tai và khối óc của cô đang hoạt động với công suất tối đa. Cô nhận ra số lượng người của Xà Vương ở đây quá ít so với một cuộc gặp mặt quan trọng, nhưng ở những góc khuất, cô cảm nhận được có rất nhiều hơi thở khác đang ẩn nấp.

Cô xin phép đi vệ sinh, một lý do không thể chính đáng hơn cho một cô gái yếu đuối trong hoàn cảnh này. Lôi Kình gật đầu. Khi đi ngang qua một hành lang tối, cô nghe thấy tiếng hai tên thuộc hạ của Huyết Xà đang thì thầm với nhau.

"...Lão đại đã ra hiệu chưa?" "...Chưa, đợi hắn đưa ly rượu lên, đó là tín hiệu. Lần này phải tiễn 'Đại Bàng' về trời luôn."

Tim Dạ Thảo đập thót một nhịp. Một cái bẫy chết người. Và đây, chính là cơ hội ngàn vàng của cô. Chỉ cần cô im lặng quay lại chỗ ngồi, chỉ cần Lôi Kình nâng ly rượu đó lên, tất cả sẽ kết thúc. Hắn sẽ chết, và cô sẽ được tự do. Mối thù của gia đình sẽ được trả. Con đường trả thù của cô chưa bao giờ ngắn và dễ dàng đến thế.

Cô đứng trong bóng tối, nắm chặt hai bàn tay lại. Giết hắn ngay bây giờ? Hay tiếp tục vở kịch, để hủy diệt hắn một cách từ từ và đau đớn hơn, hủy diệt cả cơ nghiệp mà hắn đã gây dựng? Một cái chết nhanh chóng, như vậy là quá nhân từ cho hắn. Hắn phải nếm trải cảm giác mất đi tất cả, giống như ba cô ngày xưa.

Quyết định được đưa ra trong một tích tắc.

Cô quay trở lại bàn đàm phán, khuôn mặt vẫn còn vẻ sợ sệt. Cô ngồi xuống cạnh Lôi Kình, đúng lúc Xà Vương đang tươi cười nâng ly rượu. "Lôi gia, chúng ta cạn ly vì sự hợp tác trong tương lai!"

Ngay khi Lôi Kình chuẩn bị nâng ly của mình lên, Dạ Thảo đột nhiên "vô ý" vấp chân vào bàn, cả người ngã nhào về phía trước. Chiếc ly trên tay cô văng đi, đổ hết rượu lên người Lôi Kình.

"A! Em xin lỗi! Em xin lỗi Lôi gia! Em không cố ý!" Cô cuống quýt, luống cuống lấy khăn giấy lau cho hắn.

Hành động đột ngột đó đã phá vỡ kế hoạch. Tín hiệu đã bị bỏ lỡ. Xà Vương biến sắc. Hắn biết kế hoạch đã bại lộ.

"Giết hết chúng nó!" Hắn gầm lên.

Ngay lập tức, từ khắp các góc khuất, hàng chục tên sát thủ cầm súng lao ra.

"Đoàng! Đoàng!"

Tiếng súng nổ chát chúa vang vọng khắp nhà kho. A-Tín và các thuộc hạ của Lôi Kình lập tức rút súng bắn trả, tạo thành một vòng tròn bảo vệ.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, một tên sát thủ đã lẻn được ra sau lưng Lôi Kình, giơ súng lên nhắm thẳng vào hắn. Nhưng Lôi Kình không hề hay biết, vì ngay lúc đó, việc đầu tiên hắn làm là dùng chính thân mình che chắn cho Dạ Thảo, đẩy cô ngã xuống sàn rồi nằm đè lên người cô.

"Nằm im!" Hắn gầm lên bên tai cô.

Dạ Thảo hoàn toàn sững sờ. Cô nằm dưới thân hắn, cảm nhận được sự ấm nóng và rắn chắc của cơ thể hắn, nghe thấy tiếng tim hắn đập thình thịch. Hắn... đang bảo vệ cô? Kẻ máu lạnh tàn nhẫn này, trong lúc nguy hiểm nhất, lại chọn cách dùng thân mình làm lá chắn cho cô?

Cuộc đấu súng kết thúc nhanh chóng. Hắc Ưng, với thực lực vượt trội, đã dẹp loạn thành công.

Trở về penthouse, không khí nặng nề như chì. Lôi Kình bị một viên đạn sượt qua cánh tay, máu thấm đỏ một mảng áo sơ mi. Dạ Thảo, hai tay vẫn còn run rẩy (lần này là run thật), đang dùng hộp cứu thương để xử lý vết thương cho hắn.

Khi cô đang cẩn thận thấm cồn vào vết rách, hắn đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy cổ tay cô. Sức hắn rất mạnh, khiến cô đau điếng.

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc như dao, không còn sự hứng thú hay dục vọng, chỉ có sự dò xét đến tận cùng.

"Cú ngã đó," hắn nói, giọng trầm và nguy hiểm, "Không phải là vô ý, đúng không?"

Dạ Thảo chết lặng.

"Tại sao?" Hắn hỏi, siết chặt tay hơn. "Tại sao lại cứu tôi?"

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn vào hình ảnh của chính mình trong đôi mắt sâu thẳm của kẻ thù. Lần đầu tiên, cô không có một câu trả lời được chuẩn bị sẵn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.