Không gian trong căn penthouse rộng lớn dường như đặc quánh lại, đến không khí cũng ngập tràn mùi thuốc súng và sự căng thẳng đến tột độ. Bàn tay của Lôi Kình vẫn siết chặt lấy cổ tay Dạ Thảo, sức mạnh như một gọng kìm sắt khiến xương cốt cô như muốn vỡ vụn. Nhưng cơn đau thể xác đó không là gì so với cơn bão đang gào thét trong tâm trí cô.
"Tại sao?"
Câu hỏi của hắn như một nhát dao xoáy thẳng vào tim cô. Lạnh lẽo và sắc bén. Hắn không ngu ngốc. Sự hỗn loạn ở nhà kho có thể che mắt kẻ khác, nhưng không thể qua mặt được con cáo già như hắn. Cú ngã của cô quá đúng thời điểm, quá trùng hợp để có thể gọi là vô ý.
Trong một phần nghìn của giây, vô số kế hoạch, lời nói dối, và kịch bản chạy qua đầu Dạ Thảo. Cô phải đưa ra một câu trả lời. Một câu trả lời không chỉ cứu mạng cô lúc này, mà còn phải củng cố được vị trí của cô, biến sự nghi ngờ của hắn thành một thứ vũ khí mới cho cô. Cô không thể nói sự thật, rằng cô cứu hắn để dành cho hắn một cái chết đau đớn hơn. Cô cũng không thể nói dối một cách vụng về. Lời nói dối hoàn hảo nhất, phải là lời nói dối chứa đựng một phần sự thật.
Cô ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Cô không hề né tránh. Và rồi, cô để cho sự hoảng loạn, sợ hãi, và cả sự uất ức mà cô đã phải kìm nén suốt thời gian qua tuôn trào ra trong ánh mắt. Đôi mắt cô long lanh ngấn nước, giọng nói run rẩy, lạc đi vì sợ hãi.
"Vì... vì em sợ!"
Lôi Kình nhíu mày. Câu trả lời này quá đơn giản.
"Sợ cái gì?"
"Em sợ ngài chết!" cô bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Lần này, cô không cần phải diễn. Nỗi sợ hãi khi đối diện với ánh mắt có thể tuỳ ý định đoạt sinh mạng mình của hắn là thật. "Em... em là người của ngài. Mạng của em là do ngài định đoạt. Nếu ngài chết ở đó, bọn chúng... bọn chúng sẽ không tha cho em! Em không muốn chết! Em sợ lắm!"
Cô vừa nói vừa khóc nức nở, cả người run lên bần bật. Cô không đưa ra một lý do cao cả nào, không nói về tình yêu hay lòng trung thành. Cô chỉ nói về thứ bản năng nhất của con người: ham sống sợ chết. Một lý do ích kỷ, nhỏ nhen, nhưng lại hợp lý đến không ngờ đối với một cô gái yếu đuối, ham mê hư vinh mà cô đang đóng vai.
Và rồi, cô nói ra câu chốt hạ, một lời nói dối được bao bọc bởi sự thật trần trụi nhất.
"Mạng của em là của ngài. Ngài chết... em cũng không sống được. Cứu ngài... cũng là cứu chính bản thân em."
Lôi Kình nhìn chằm chằm vào cô. Hắn nhìn vào đôi mắt đẫm lệ, vào khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, vào cơ thể đang run rẩy không ngừng. Hắn là một kẻ đa nghi, hắn không dễ dàng tin bất cứ ai. Nhưng câu trả lời của Dạ Thảo lại đánh thẳng vào tâm lý của hắn. Nó vừa thỏa mãn sự kiêu ngạo, sự thống trị của hắn, lại vừa vô cùng hợp lý với hoàn cảnh. Hắn muốn tin vào điều đó. Hắn muốn tin rằng, sự sống chết của cô gái này hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, rằng cô trung thành với hắn vì sự tồn vong của chính cô.
Sự lạnh lẽo trong mắt hắn từ từ tan đi, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp. Gọng kìm trên tay hắn cũng nới lỏng. Hắn kéo cô vào lòng, một cái ôm mạnh bạo và đầy chiếm hữu.
"Nín đi," hắn gầm gừ bên tai cô, "Chỉ cần tôi còn sống, không ai dám động đến một sợi tóc của em."
Dạ Thảo vùi mặt vào lồng ngực hắn, tiếng khóc của cô nhỏ dần. Nhưng trong lòng, cô đang thở phào nhẹ nhõm. Canh bạc này, cô đã thắng. Cô đã biến một tình huống nguy hiểm chết người thành một cơ hội để củng cố lòng tin của hắn. Từ giờ trở đi, hắn sẽ càng tin rằng cô là vật sở hữu tuyệt đối của hắn, một con chim hoàng yến không thể sống thiếu chủ nhân.
Sau khi sự căng thẳng qua đi, dục vọng lại trỗi dậy, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử, những cảm xúc nguyên thủy nhất lại càng dễ dàng bùng nổ. Lôi Kình không nói thêm lời nào, chỉ bế cô lên và đi thẳng vào phòng ngủ.
Cuộc ân ái lần này hoàn toàn khác trước. Nó không còn là sự chinh phạt hay thăm dò. Nó là sự khẳng định chủ quyền, là sự chiếm hữu tuyệt đối sau khi vừa suýt mất đi. Hắn mãnh liệt, điên cuồng, như thể muốn khắc sâu dấu ấn của mình lên từng tấc da thịt của cô, để cô vĩnh viễn không thể quên được ai mới là chủ nhân của cô.
Và Dạ Thảo, cô không còn chống cự trong tâm tưởng. Cô để mặc cho bản thân bị cuốn vào cơn bão tình ái đầy tội lỗi đó. Cô đáp lại hắn một cách cuồng nhiệt, vừa là để diễn cho tròn vai một người tình bé nhỏ vừa tìm thấy sự an toàn sau cơn sợ hãi, vừa là để tự trừng phạt bản thân vì sự rung động không nên có khi được hắn che chắn trong làn đạn.
Trong cơn mê loạn, cô nghe thấy hắn thì thầm bên tai, giọng khàn đặc vì dục vọng: "Em là của tôi, Dạ Thảo. Chỉ có thể là của tôi."
Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nữa lại lăn dài. Lời nói dối chân thật nhất, đôi khi lại là lời nói dối chính bản thân mình. Cô tự nhủ rằng tất cả chỉ là diễn kịch, nhưng trái tim cô, dường như đã bắt đầu có những vết rạn nứt đầu tiên.