bản giao hưởng của gai và máu

Chương 7: Gai Trong Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiện ở nhà kho đã trở thành một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa Lôi Kình và Dạ Thảo. Hắn bắt đầu tin tưởng cô hơn. Sự tin tưởng của một bạo chúa không phải là sự chia sẻ tâm tư, mà là việc cho phép đối phương bước sâu hơn một chút vào thế giới của mình. Hắn cho phép cô đọc một vài tài liệu kinh doanh không quá quan trọng, thỉnh thoảng còn hỏi ý kiến cô về những chuyện ngoài lề như màu sắc của một chiếc xe mới hay thực đơn cho bữa tối.

Hành động của hắn tuy nhỏ, nhưng lại là những tín hiệu cực kỳ rõ ràng. Lôi Kình đang dần xem Dạ Thảo không chỉ là một món đồ chơi, mà là một người thật sự ở bên cạnh hắn. Hắn vẫn tàn bạo, vẫn lạnh lùng với cả thế giới, nhưng với cô, hắn đã có thêm một chút kiên nhẫn, một chút "ấm áp" theo kiểu của một con mãnh thú.

Tuy nhiên, sự thay đổi này lại không qua được mắt của A-Tín. Trong mắt người phụ tá trung thành này, Dạ Thảo chính là một điểm yếu chí mạng của Lôi Kình. Một người phụ nữ không rõ lai lịch, xuất hiện một cách đáng ngờ, lại có thể khiến lão đại thay đổi nhiều đến vậy. A-Tín cảm thấy một mối nguy hiểm tiềm tàng. Anh ta không dám trái lệnh Lôi Kình, nhưng anh ta quyết định sẽ tự mình thử cô gái này.

Một buổi chiều, khi Lôi Kình có cuộc họp quan trọng, chỉ có Dạ Thảo và vài người giúp việc ở trong penthouse. A-Tín đột ngột đến, với lý do mang tài liệu khẩn cho Lôi gia.

"Lôi gia vẫn chưa về," Dạ Thảo mỉm cười nói, giọng nhẹ nhàng, "Anh Tín có muốn uống chút trà không?"

"Không cần," A-Tín trả lời cộc lốc. Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân rồi đột nhiên nói, "Nghe nói quê của cô Dạ Thảo ở vùng biển. Chắc hẳn cô phải biết rõ về các loại hải sản lắm nhỉ? Lão đại gần đây lại rất thích ăn cua huỳnh đế."

Dạ Thảo chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ. "Dạ... quê em tuy gần biển nhưng nhà em nghèo lắm, làm gì có tiền mà ăn cua huỳnh đế ạ. Em chỉ biết mấy loại cá tôm bình thường thôi."

A-Tín nhíu mày. Câu trả lời quá hoàn hảo. Anh ta tiếp tục: "Vậy à? Tôi lại nghe nói cô từng làm việc ở một nhà hàng hải sản lớn trước khi lên thành phố. Chắc là tôi nhớ nhầm."

Đây là một cái bẫy. Hồ sơ giả của cô không hề có chi tiết này. A-Tín đang bịa ra để xem phản ứng của cô.

Dạ Thảo bật cười một cách tự nhiên. "Anh Tín trêu em à? Em mà được làm ở nhà hàng lớn thì đã không phải đi hát phòng trà rồi."

Sự thẳng thắn và có phần ngốc nghếch của cô khiến A-Tín không thể tìm ra kẽ hở. Anh ta đành bỏ cuộc, đặt tài liệu lên bàn rồi rời đi với sự bực bội và nghi ngờ càng tăng thêm. Dạ Thảo tiễn anh ta ra cửa, nụ cười trên môi vẫn không tắt. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười đó liền biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo. Cô biết, A-Tín chính là trở ngại lớn nhất của cô. Cô cần phải cẩn thận hơn nữa.

Sự thay đổi của Lôi Kình không chỉ có A-Tín nhận ra, mà chính Dạ Thảo cũng cảm nhận được. Hành động hắn dùng thân mình che chắn cho cô trong nhà kho cứ liên tục quay trở lại trong tâm trí cô. Nó như một cái gai, không đau đớn nhưng nhức nhối, cắm sâu vào trái tim vốn đã đầy hận thù của cô. Cô căm ghét hắn, nhưng lại không thể phủ nhận được sự rung động trong khoảnh khắc đó.

Để giữ cho mình không đi chệch hướng, mỗi đêm, sau khi Lôi Kình đã ngủ say, Dạ Thảo thường lẻn vào phòng làm việc của hắn. Cô không tìm kiếm tài liệu gì, mà chỉ đứng lặng lẽ trước một bức tường. Nơi đó, cô đã giấu một tấm ảnh nhỏ xíu, được ép plastic cẩn thận, vào sau một bức tranh phong cảnh đắt tiền.

Đó là tấm ảnh gia đình duy nhất mà cô giữ lại được. Trong ảnh, ba mẹ cô cười rất tươi, còn cô lúc đó chỉ là một cô bé bảy, tám tuổi, đang được ba cõng trên lưng. Nhìn vào nụ cười của ba mẹ, nhìn vào sự hạnh phúc đã bị chính Lôi Kình và gia tộc của hắn tước đoạt, ngọn lửa hận thù trong cô lại bùng lên dữ dội.

Nó giúp cô tỉnh táo. Nó nhắc nhở cô rằng, những "ấm áp" mà Lôi Kình dành cho cô chỉ là giả dối, rằng sự rung động của cô là một sự phản bội đối với linh hồn của ba mẹ. Cô tự hứa với lòng, không được phép mềm yếu. Cái gai trong tim này, cô phải tự tay nhổ nó ra, dù có phải làm tim mình rỉ máu.

Và cô biết, cách duy nhất để nhổ cái gai đó ra, là phải dùng một cái gai khác lớn hơn, sắc nhọn hơn. Đó chính là sự phản bội tuyệt đối nhất mà cô sắp dành cho hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.