Sau sự kiện ở nhà kho, niềm tin của Lôi Kình dành cho Dạ Thảo đã gần như tuyệt đối. Hắn không còn xem cô là một món đồ chơi hay một gánh nặng, mà là một lá bùa may mắn, một người phụ nữ thực sự thuộc về hắn. Sự tin tưởng này chính là con dao hai lưỡi sắc bén nhất mà Dạ Thảo đang nắm trong tay. Và đã đến lúc cô dùng nó để rạch một vết thương đầu tiên lên đế chế của Hắc Ưng.
Tổ chức của cô, "Phục Hồn", đã hoạt động trong bóng tối suốt nhiều năm, chờ đợi một cơ hội. Sự thâm nhập thành công của Dạ Thảo, với mật danh "Mạn Châu Sa", chính là cơ hội đó. Tín hiệu được gửi đến cho cô một cách vô cùng tinh vi. Trong một tờ tạp chí thời trang quốc tế mà Lôi Kình đặt cho cô hằng tháng, có một quảng cáo nước hoa. Mùi hương được quảng cáo là "Quỳnh Đêm", và câu slogan là "Nở rộ trong bóng tối, tàn phai lúc bình minh". Đó chính là tín hiệu.
Ngày hôm sau, cô xin phép Lôi Kình cho mình đến thư viện thành phố, với lý do muốn tìm vài cuốn sách về nghệ thuật cắm hoa để trang trí cho căn penthouse. Hắn đồng ý ngay mà không chút nghi ngờ. Tại thư viện, trong một cuốn sách cũ về thần thoại Hy Lạp, kẹp ở trang nói về Medusa, có một mảnh giấy siêu mỏng. Trên đó chỉ có một dòng chữ được mã hoá: "Chuyến hàng tới Cartagena. Hãy biến nó thành chuyến hàng cuối cùng."
Dạ Thảo hiểu rõ. "Chuyến hàng tới Cartagena" là một hợp đồng vũ khí cực lớn mà Lôi Kình sắp thực hiện với một băng đảng ma tuý ở Colombia. Đây là một thương vụ có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ và củng cố vị thế của Hắc Ưng trên trường quốc tế. Phá hỏng nó sẽ là một đòn giáng mạnh vào tài chính và uy tín của Lôi Kình.
Kế hoạch bắt đầu được vạch ra trong đầu cô. Cô không thể hành động một cách trực tiếp. Cô phải tạo ra một sự cố trông như một tai nạn hoặc một sự can thiệp từ bên ngoài.
Lợi dụng sự tin tưởng của Lôi Kình, cô thường xuyên ở bên cạnh hắn trong phòng làm việc. Cô giả vờ đọc sách hoặc xem phim, nhưng thực chất là đang lắng nghe mọi cuộc điện thoại, ghi nhớ mọi thông tin. Cô biết được toàn bộ lịch trình, số hiệu container, và cả tuyến đường vận chuyển bí mật của lô hàng.
Đêm trước ngày hàng được chuyển đi, Lôi Kình có vẻ rất hài lòng. Hắn uống một chút rượu vang và kéo cô vào một điệu nhảy chậm trong phòng khách.
"Em biết không," hắn nói, giọng trầm ấm hiếm thấy, "Sau khi thương vụ này thành công, tôi sẽ đưa em đến Maldives. Em thích biển mà, đúng không?"
Hắn ôm cô thật chặt, vùi mặt vào mái tóc cô, hít hà mùi hương hoa quỳnh quen thuộc. Hắn đang dần nghiện cô, không chỉ về thể xác. Hắn nghiện cảm giác có cô ở bên, một sự bình yên giả tạo giữa cuộc sống đẫm máu của hắn.
Dạ Thảo mỉm cười, vòng tay qua cổ hắn. "Chỉ cần là nơi có ngài, đi đâu em cũng thích."
Nụ cười của cô ngọt ngào như mật ong, nhưng bên trong là nọc độc của rắn. Trong lúc hắn đang chìm đắm trong sự dịu dàng của cô, tâm trí cô lại đang tính toán bước đi cuối cùng.
Đêm đó, họ quấn lấy nhau một cách nồng nhiệt. Hắn trao cho cô những đam mê mãnh liệt nhất, và cô đáp lại bằng sự quyến rũ mê hoặc nhất. Hắn không hề biết rằng, người con gái đang rên rỉ đầy khoái cảm dưới thân hắn, lại chính là người đang đẩy hắn đến bờ vực của một tổn thất nặng nề. Mật ngọt này, đối với hắn, chính là mật ngọt chết người.
Lợi dụng lúc hắn đã ngủ say, cô lẻn vào phòng làm việc. Bằng những kỹ năng đã được đào tạo, cô dùng chiếc điện thoại "sạch" của mình gửi đi một email mã hoá tới một địa chỉ đã được cung cấp sẵn. Nội dung email chỉ là một dãy số và ký tự vô nghĩa. Nhưng đối với người nhận, đó là toàn bộ thông tin chi tiết về lô hàng vũ khí. Người nhận không phải là cảnh sát trong nước, cũng không phải băng đảng đối thủ, mà là một đơn vị đặc nhiệm chống buôn lậu vũ khí quốc tế.
Xong việc, cô xoá sạch mọi dấu vết rồi quay trở lại giường, rúc vào lòng Lôi Kình như một con mèo nhỏ. Cô nhắm mắt lại, nhưng không thể ngủ được. Ván cờ đã bắt đầu. Và cô đang chờ đợi cơn bão ập đến.