bản giao hưởng trong đêm mưa

Chương 10: Giọt nắng trong mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, thành phố thức dậy trong thứ ánh sáng lạ: mặt trời bị mây che, nhưng ở vài kẽ hở, nắng chảy xuống thành những sợi mảnh, rơi loang trên mặt đường còn ướt. Những vệt sáng như những dòng ghi chú vàng lặng lẽ giữa bản nhạc màu xám.

Tin nhắn “Tôi sẽ rút khỏi dự án” của Hàn Mạc vẫn nằm ở đó, trong hộp thoại, như một câu nốt thắt ở cuối khuông nhạc khiến mọi giai điệu treo lơ lửng. Lâm Như nhìn nó lần thứ mười, rồi đặt điện thoại xuống. Cô pha một ly cà phê đen, uống một ngụm, và biết rằng nếu mình không đi ngay, bản nhạc sẽ hóa đá.

Cô đến H Entertainment sớm hơn thường lệ. Tầng 20 chưa bật hết đèn, hành lang yên như nhà thờ lúc không người. Ở phòng điều hành, tiếng bàn phím gõ rất nhanh vọng ra. Lệ đang ngồi trước ba màn hình, vừa gọi điện vừa gửi email. Gương mặt cô sáng bóng, đôi mắt quầng nhẹ nhưng sắc.

“Cô đến đúng lúc lắm,” Lệ ngẩng lên, nở nụ cười mang vị kim loại. “Buổi chiều có họp báo. Chúng ta sẽ kiểm soát câu chuyện: ‘nghệ sĩ dũng cảm chơi trong mưa thật, tinh thần chuyên nghiệp’ các thứ. Đoạn clip ở phòng thu—tôi nghĩ nên… để tự rò rỉ thêm một chút nữa, rồi phủ định. Đẩy kéo.”

“Tôi đến để gặp Hàn Mạc,” Lâm Như nói, đi thẳng.

“Anh ấy không ở đây.” Lệ tựa lưng, gác chân. “Có lẽ đang bận… rút khỏi dự án.” Cô nhấn mạnh hai chữ cuối, như cắm ghim.

“Cô là người muốn điều đó, đúng không?” Lâm Như dừng lại, nhìn thẳng. “Vì nếu anh ấy ở lại, câu chuyện sẽ không còn nằm trong tay cô nữa.”

Lệ nhướng mày, không phủ nhận. “Tôi muốn dự án ở lại. Ai đi ai ở, không quan trọng.”

“Âm nhạc của anh ấy làm ra ‘dự án’ này.” Lâm Như đáp, giọng thấp. “Đừng nhầm giữa khung và tranh.”

“Tranh đẹp thì treo khung nào cũng đẹp.” Lệ mỉm cười, rồi hạ giọng: “Cô tưởng mình là giọt nắng à? Cẩn thận kẻo nắng bị mưa nuốt.”

Lâm Như không đáp. Cô quay lưng, đi về phía thang máy. Khi cửa đóng lại, cô thấy dáng Lệ qua khe kính: nhỏ nhắn, gọn gàng, và kiên cố như một chiếc kẹp giấy lạnh.

Cô tìm anh trên sân thượng. Cửa mở ra, gió ẩm lùa vào. Trên cao, tiếng thành phố như được pha loãng. Mái bê tông còn loang nước, chỗ khô chỗ ướt. Ở cạnh lan can, Hàn Mạc đứng, hai tay đút túi, nhìn về phía đường chân trời nơi một vệt nắng mảnh đang loay hoay giữa đám mây nặng.

“Anh định bỏ chạy thật sao?” – Cô hỏi, không vòng.

Anh quay lại, mắt sâu và mệt. “Bỏ chạy là bản năng của người biết mình gây họa.”

“Không. Bỏ chạy là bản năng của người muốn người khác bịt miệng mình bằng im lặng.” Cô tiến đến gần. “Tối qua anh đứng dưới mưa, bảo dàn dây ‘chơi tiếp’. Vậy mà sáng nay anh bảo ‘rút’. Đó là hai con người khác nhau.”

Anh thở dài. “Tối qua là bản năng của người chỉ huy. Sáng nay là lý trí của người chịu trách nhiệm.”

“Âm nhạc không đòi anh chịu trách nhiệm bằng cách rút,” cô nói, giọng chậm. “Âm nhạc đòi anh chịu trách nhiệm bằng cách ở lại.”

Anh im. Gió thổi làm áo sơ mi của anh phồng lên một chút, rồi áp sát vào người như mặt nước vừa gợn đã yên. “Em không sợ à? Sợ bị dán nhãn, sợ lời đồn, sợ bị lấy âm nhạc ra để mổ xẻ?”

“Tôi sợ,” cô thành thật. “Nhưng còn sợ hơn việc bản nhạc phải mang cái kết giả.”

Một nụ cười rất mỏng hiện trên môi anh, rồi tắt. Anh nhìn xuống phố, bàn tay vô thức chạm vào vết sẹo mảnh nơi cổ tay. “Anh trai em từng nói, ‘cậu chỉ cần đứng yên năm giây’. Hôm qua, anh đã đứng. Nhưng có lẽ hôm nay anh phải… ở.”

“Ở lại,” cô sửa, và đưa cho anh một tờ giấy gấp tư. “Tôi viết đêm qua. Tên là Giọt nắng trong mưa. Một đoạn cầu mới cho Rain Symphony. Nếu anh rút, tôi sẽ đánh một mình. Nhưng tôi muốn anh nghe trước.”

Anh mở giấy. Những nốt nhạc nhỏ, sạch và dứt khoát. Ở giữa, một quãng nghỉ dài – khoảng lặng cô gạch đậm, ghi chú bên cạnh: để nắng rơi. Anh đọc, rồi ngẩng lên: “Em định lấy tiếng… nắng?”

“Tiếng im mà ấm,” cô đáp, cười. “Khoảnh khắc sau bão, đình gió, một con chim húng hắng giọng. Không phải im lặng rỗng. Là im lặng có tim.”

Anh nhìn cô rất lâu. Sau đó, thay vì trả lời, anh kéo ghế gỗ lại, ngồi xuống, vỗ khẽ lên mặt ghế còn lại. “Chơi đi.”

Cô ngồi. Không có đàn. Không có dàn dây. Chỉ có hai người và đường chân trời. Cô gõ nhẹ nhịp bằng đầu ngón tay lên mặt gỗ, cất tiếng hát nửa thì thầm nửa ngân:

“Khi cơn mưa nói bằng vai áo

Em đứng yên cho nắng rơi qua

Ai mang theo tiếng thở dài cũ

Đặt xuống đây, nghe trái tim nhà…”

Anh nhắm mắt. Đến khoảng lặng, cô không hát. Gió tự hát. Một chiếc lá khô trượt trên nền bê tông rồi mắc lại ở kẽ gạch – tiếng soạt mảnh như kim chạm vào lụa. Khi cô vào lại nốt sau, anh mở mắt, sắc đen trong đồng tử như đậm hơn một độ.

“Được rồi,” anh nói, khẽ. “Anh ở lại.”

Cô bật cười – một tiếng cười bay mất vào gió. “Cảm ơn.”

“Không.” Anh nhìn thẳng. “Là anh cảm ơn em đã đặt tên cho thứ anh không gọi nổi: giọt nắng trong mưa.”

Họ xuống phòng kỹ thuật. Tấn đang chửi cả hệ thống vì báo lỗi chuỗi lệnh mưa. “Có người lồng thêm script. Tôi tìm được log—ai đó dùng tài khoản tạm vào lúc 16:03 hôm qua.”

“Cho tôi xem,” Hàn Mạc nói. Tấn đưa màn hình. Dòng log chạy như mưa: user_temp_v—17. Địa chỉ IP nội bộ. Mục comment đính kèm một câu: “nốt lặng không bán được.”

Lâm Như rùng mình. Cô nhớ chiếc thẻ tên rơi hôm qua: Thi Vũ – Cộng tác âm thanh. Chữ V. Con số 17 – file “rain_subway_entrance_17” cô từng nghe, kèm tiếng phanh xe khiến tim co thắt. Những mảnh vụn ghép vào nhau, trơn tru đến đáng sợ.

“Đừng làm lớn,” Tấn thì thào. “Bây giờ động đến người, truyền thông sẽ cười vào mặt chúng ta.”

“Chúng ta không ‘động đến người’,” Hàn Mạc nói chậm. “Chúng ta sửa lại âm nhạc – và trả nó về đúng người.”

Anh ra lệnh cắt toàn bộ tài khoản tạm thời, reset hệ thống. “Chiều nay họp báo, chúng ta công bố đúng những gì đã xảy ra về kỹ thuật. Không kể đời tư. Không úp mở. Không mập mờ.”

Lệ bước vào, nghe到 câu cuối liền cười: “Ôi, cổ điển quá. Thời nay người ta không thích sự thật thẳng, người ta thích câu chuyện cong.”

“Âm nhạc của chúng tôi không cần câu chuyện cong,” Lâm Như đáp, giọng nhẹ.

Lệ nhìn cô: “Cô sẽ đứng họp báo cùng anh ấy? Cô nghĩ vẻ ướt át của cô sẽ cứu dự án sao?”

“Tôi không cứu dự án. Tôi bảo vệ bản nhạc.” Lâm Như tiến lên một nửa bước. “Và nếu cần ướt, tôi sẽ ướt vì mưa – không phải vì máy quay.”

Ánh mắt hai người gặp nhau giữa nền phòng trắng. Một khoảnh khắc, mọi âm thanh như tụt xuống chân tường. Lệ chớp mắt trước, quay đi. “Muốn làm thánh thì làm. Tôi đi chuẩn bị phông.”

Họp báo chiều. Phòng đầy ống kính. Ánh đèn trắng như mưa kim. Hàn Mạc ngồi giữa, Lâm Như bên trái, Tấn bên phải. Lệ điều phối, nhưng giọng cô hôm nay thiếu đi một tầng sắc như một cây đàn bị hạ dây.

“Câu hỏi đầu,” một phóng viên giơ tay. “Video hậu trường lan truyền là thật chứ? Quan hệ giữa tổng giám đốc Hàn và cô Lâm Như là gì?”

Hàn Mạc ngả người, mắt bình tĩnh. “Thật – đó là một khoảnh khắc làm việc. Còn ‘quan hệ’ – là giữa hai người làm nhạc, đang cố dựng lại một bản nhạc bị mưa làm hỏng.”

Tiếng xì xào nổi lên. Một phóng viên khác: “Có người nói ‘cơn mưa thứ hai’ là chiêu trò.”

Tấn đáp: “Không. Đó là lỗi kỹ thuật. Chúng tôi đã tìm thấy script lạ. Hệ thống an ninh đang xử lý. Lỗi được sửa. Đúng là mưa đã vỡ kính – nhưng chúng tôi không bán kính vỡ.”

Một người dồn dập: “Nhưng hai người có yêu nhau không? Khán giả cần câu trả lời.”

Không khí căng như dây cao vĩ. Lệ định chen vào cắt nghĩa, nhưng Lâm Như đặt tay lên micro, giọng không lớn nhưng rõ:

“Khán giả cần âm nhạc. Nếu muốn tình, xin nghe trong nhạc. Nếu muốn lời, đây là lời hôm nay tôi biết nói: Giọt nắng trong mưa là đoạn cầu mới của chúng tôi. Nó không trả lời tò mò. Nó trả lời nỗi sợ.”

Cả phòng im. Một phóng viên bật cười, nhưng là kiểu cười bối rối. Người khác giơ tay: “Có thể cho nghe vài ô nhịp không?”

“Ngay bây giờ,” Hàn Mạc nói. Anh ra hiệu. Tấn mở mic. Lâm Như cầm chiếc kalimba nhỏ bỏ túi – thứ cô mang theo như bùa – chạm vào các lá kim loại. Âm thanh trong trẻo vang lên giữa phòng đèn sáng: mỏng, ấm, lạ lùng như một con chim lọt vào nhà hội sau mưa. Ở giữa, cô dừng. Năm giây. Không ai ho. Không ai cựa. Khi cô gảy lại, có ai đó chậm rãi vỗ tay. Rồi cả phòng vỗ theo, nhỏ thôi, nhưng thật.

Họp báo kết thúc trong một tông thấp, không có cú bùng nổ giật gân, nhưng có một dư âm dai như hương đất sau mưa. Lệ bước nhanh ra ngoài, điện thoại dán vào tai, gương mặt khó đọc. Thi Vũ không xuất hiện.

Chiều muộn, họ trở lại A1. Nắng trượt qua khe rèm như sợi chỉ vàng khâu lại mép bóng tối. Hàn Mạc đặt bản “Giọt nắng trong mưa” lên giá. “Chúng ta thu một bản thử. Giữ tiếng thở. Giữ cả mồ hôi.”

Cô ngồi xuống, anh đứng sau. Ở ô nhịp 17 – một sự trùng hợp – cô nhìn thấy lời ghi cũ của anh trai: ‘đừng quên mỉm cười’. Cô mỉm cười thật. Tiếng đàn vào. Dàn dây ảo do Tấn dựng nền. Khoảng lặng giữa cầu kéo dài đúng năm giây. Trong năm giây đó, Hàn Mạc đặt tay lên vai cô – không siết, không run – chỉ để nói bằng im lặng: anh ở đây.

Khi nốt cuối rơi, họ không nói. Bên ngoài, một vệt nắng cuối cùng rút khỏi ô kính, nhường chỗ cho mảng mây đậm. Nhưng dù nắng đã rời, căn phòng vẫn ấm, như thể giọt nắng vừa kịp tan vào không khí.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ số nặc danh:

“Đừng ngủ quên trên nắng.”

Lâm Như nhìn, rồi tắt. Cô gửi cho Hàn Mạc một file: Glossa—SunInRain_demo.wav. Anh mở, nghe vài giây, rồi cười: “Tên xấu.”

“Tên làm việc thôi,” cô cười. “Tên chính thức để mai. Khi mưa nói thế nào, ta đặt tên như thế.”

“Mai còn mưa không?” anh hỏi.

“Có thể,” cô đáp, nhìn lên trần. “Nhưng chúng ta đã có một giọt nắng để dùng lâu dài.”

Anh gật. “Vậy từ mai, bất kể người ta hỏi gì, chúng ta đều trả lời bằng âm nhạc.”

Cô gật theo. “Và bằng năm giây đứng yên.”

Họ thu thêm một lần. Rồi thêm một lần nữa. Mỗi lần, khoảng lặng trong mưa dày thêm một chút ấm. Khi đồng hồ chỉ 9 giờ tối, họ tắt đèn. Căn phòng sẫm lại, chỉ còn vạch sáng trên mép ô kính như lưỡi dao cùn không còn đủ sắc để làm ai đau.

Trước khi rời đi, Hàn Mạc trao cho cô chiếc ô trong suốt, thứ đã theo họ qua bao đêm: “Em giữ. Không phải vì trời có thể mưa, mà vì đôi khi… người cần cái cớ để đứng gần nhau.”

Cô nhận, cười. “Rồi sẽ có ngày trời nắng, và chúng ta vẫn đứng gần – không cần cớ.”

Họ đi dọc hành lang, bóng đổ song song. Ở đầu kia, Lệ đang đứng, điện thoại sát tai, mắt nhìn họ như nhìn hai nốt nhạc vừa trốn khỏi khuông hệ thống. Khi họ tới gần, cô tắt máy, nói nhỏ nhưng rõ:

“Ngày mai, tôi sẽ công bố lịch chụp bìa mới. Nếu ‘giọt nắng’ bán được, tôi sẽ không ngăn. Nhưng đừng quên – mưa vẫn có người điều khiển được.”

“Không ai điều khiển được mưa,” Hàn Mạc đáp, dịu. “Chỉ có thể lắng nghe.”

Lệ mím môi, nhích vai, bước sang một bên. Cô rời đi, gót giày gõ lên nền như những dấu chấm hết liền nhau.

Còn họ, đi thẳng. Ở cuối hành lang, một ô cửa sổ mở hé, gió đêm mang hơi ẩm lùa vào, mùi cây ướt và bê tông lạnh. Lâm Như dừng, ngó qua lớp kính. Ở rất xa, biển đèn của thành phố nhấp nháy như một dàn đồng ca câm. Cô nghe thấy trong ngực mình, rất khẽ, một giọng hát không lời: giọt nắng trong mưa, giọt nắng trong mưa… – và biết, kể từ hôm nay, nỗi sợ đã có chỗ ngồi bên cạnh niềm tin, không chen lấn, không xô đẩy.

Cô quay sang. “Anh Mạc.”

“Ừ?”

“Nếu mai mưa nữa, anh có đứng yên năm giây không?”

“Anh sẽ đứng…” – anh nhìn cô, nụ cười hiếm hoi nhỏ như vệt nắng cuối – “…và ở lại.”

Ngoài kia, mưa chưa rơi. Nhưng trên mặt kính, một giọt nước cũ còn sót lại trượt xuống, chậm, rồi dừng giữa chừng – như một nốt nhạc cố tình không chịu rơi đến cuối. Họ nhìn nó, cùng mỉm cười.

Bản giao hưởng chưa kết thúc. Nhưng từ đây, mỗi khoảng lặng đã biết ấm. Và mỗi cơn mưa – dù vỡ hay lành – đều sẽ có một giọt nắng đi cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×