Ngày biểu diễn.
Từ sáng sớm, trời trong đến lạ. Không mây, không gió, chỉ có thứ nắng vàng như mật rót đầy từng góc phố. Người ta nói, mưa luôn trở lại vào những ngày quan trọng của Rain Symphony. Nhưng sáng nay, bầu trời im như đã mệt sau những cơn giông dài.
Phòng hòa nhạc trung tâm đông nghẹt. Hàng ghế khán giả phủ kín, ống kính phóng viên dàn hàng, những đôi mắt tò mò, háo hức, cả hoài nghi.
Tấn chạy quanh sân khấu như con thoi. “Âm thanh ổn. Ánh sáng ổn. Dàn dây ổn. Piano chuẩn. Lệ đâu rồi?”
Một nhân viên đáp nhỏ: “Cô ấy ở phòng điều phối, có vẻ đang gọi truyền thông.”
Hàn Mạc bước ra từ hậu trường, áo vest đen, cà vạt xám tro, nét mặt điềm nhiên nhưng đôi mắt lặng như hồ trước bão. Anh nhìn quanh khán phòng, rồi nhìn lên cao, nơi trần sân khấu được thiết kế đặc biệt để có thể mở ra cho mưa nhân tạo. Anh không quên những gì đã xảy ra. Nhưng lần này, mọi thứ đều do anh điều khiển.
Phía sau, Lâm Như đang thử đàn. Ngón tay cô lướt trên phím, tiếng đàn rơi xuống từng nốt như giọt sương.
Hàn Mạc đến gần, khẽ nói: “Không run chứ?”
“Run chứ,” cô cười, “nhưng có anh ở đây, tôi nghĩ mình vẫn chơi được.”
Anh khẽ chạm vai cô: “Đừng chơi. Hãy nói bằng tiếng đàn. Chúng ta đâu cần diễn.”
Cô gật, ánh mắt mềm. “Anh cũng đừng đứng chỉ huy nữa. Hãy lắng nghe cùng tôi.”
19h30. Đèn tắt.
Khán phòng chìm vào bóng tối.
Một giọng giới thiệu vang lên:
“Buổi hòa nhạc Rain Symphony – The Second Movement xin được bắt đầu.”
Ánh đèn nhẹ rọi xuống sân khấu. Hàn Mạc bước ra, đứng giữa trung tâm, không nhạc trưởng, không baton. Anh chỉ khẽ gật với dàn nhạc. Rồi anh lùi lại một bước. Đèn chiếu vào Lâm Như.
Cô ngồi trước cây đàn, mặc chiếc váy trắng đơn giản. Không kim tuyến, không phụ kiện. Chỉ có một vòng cổ nhỏ — chiếc nhẫn bạc của anh trai, lấp lánh dưới ánh đèn.
Cô hít một hơi, đặt tay lên phím.
Tiếng đàn đầu tiên vang lên.
Mềm. Mộc. Và thật đến mức cả khán phòng nín thở.
Cô đánh “Giọt nắng trong mưa”. Giai điệu mở ra như một cơn gió dịu. Ở đoạn cầu, khoảng lặng năm giây, dàn dây dừng hẳn. Mọi thứ rơi vào im lặng tuyệt đối. Không tiếng ho, không tiếng ghế cọ. Trong năm giây đó, Lâm Như cảm giác như nghe thấy hơi thở của anh bên tai — nhịp tim trùng khớp với nhịp tay cô.
Khi cô gảy nốt tiếp, ánh sáng trên sân khấu đổi màu — từ trắng chuyển sang vàng, như nắng xuyên qua lớp mưa ảo. Màn hình phía sau chiếu cảnh bầu trời tan dần, mưa rơi chậm rồi dừng.
Và rồi, điều không nằm trong kịch bản xảy ra.
Ở đoạn cuối, dàn dây im, chỉ còn piano độc tấu. Cô nghe tiếng cửa mở nhẹ. Một bóng người bước ra từ cánh gà phải. Hàn Mạc.
Anh cầm violin.
Không cần nhạc phổ, anh hòa vào giai điệu cô đang chơi. Những nốt đầu tiên khàn, sau đó dần rõ. Cô ngẩng lên, ánh mắt họ chạm nhau. Cả hai không nói, chỉ để âm nhạc nói hộ.
Mỗi lần dây kéo qua, không khí như run rẩy.
Âm thanh của anh và cô hòa làm một – không còn là người chỉ huy và người đánh đàn, mà là hai linh hồn từng va đập, nay tìm được nhịp thở chung.
Khi bản nhạc kết thúc, không ai vỗ tay ngay. Một khoảng lặng kéo dài như sương, như thể mọi người cần thêm vài giây để quay lại hiện thực. Rồi tiếng vỗ tay bùng lên – không dồn dập, mà ấm. Những tiếng “bravo” vang lên từ hàng ghế đầu.
Lệ đứng trong phòng điều phối, nhìn qua màn hình. Ánh đèn chiếu lên gương mặt cô khiến đường viền má hiện rõ. Cô không cười, cũng không cau mày. Chỉ lặng lẽ nói nhỏ qua bộ đàm:
“Giữ nguyên cảnh này. Không cắt. Đó là sự thật.”
Sau buổi diễn, hành lang rạp sáng trắng, người ra vào tấp nập.
Phóng viên vây quanh họ, micro giơ lên dày đặc:
“Cảm xúc của hai người sau buổi biểu diễn thế nào?”
“Cơn mưa thật hay giả?”
“Hai người có đang yêu nhau không?”
Hàn Mạc không nói, chỉ khẽ đặt tay lên lưng Lâm Như, bảo vệ cô khỏi đám đông. “Xin lỗi, chúng tôi sẽ trả lời trong buổi họp báo sau.”
Họ thoát ra cửa sau. Ngoài kia, trời vẫn khô. Không một giọt mưa.
Nhưng dưới ánh đèn vàng, hơi nước từ lòng đường bốc lên như một màn sương nhẹ, phủ quanh họ.
“Lạ thật,” cô nói. “Lần đầu tiên biểu diễn Rain Symphony mà trời không mưa.”
“Vì hôm nay, mưa ở trong nhạc rồi,” anh đáp.
Cô cười, nhìn anh. “Và nắng cũng thế.”
Anh im, rồi nói khẽ: “Lâm Như… nếu ngày mai mọi thứ lại ồn ào, nếu người ta vẫn nói anh là kẻ dựng bi kịch, em có sợ không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Vì âm nhạc không nói dối.”
Anh nhìn cô, trong ánh đèn vàng mờ, đôi mắt cô ánh lên thứ ánh sáng anh đã từng thấy ở Lâm Hạo — dịu dàng, kiên định, và có một vết thương đẹp.
Đêm đó, mạng xã hội bùng lên.
Các hashtag #RainSymphony, #GiotNangTrongMua, #LamNhuHanMac tràn khắp.
Một clip lan truyền: đoạn cô dừng năm giây trong im lặng, rồi anh bước ra hòa violin. Không lồng tiếng, không phụ đề. Chỉ là im lặng và tiếng dây ngân. Và hàng triệu người xem, hàng nghìn bình luận:
“Đó không phải diễn, đó là sống.”
“Cảm giác như được nghe tiếng mưa lần nữa.”
“Cơn mưa thứ hai đã hóa nắng.”
Trong khi truyền thông chạy rầm rộ, ở tầng 20 của H Entertainment, Lệ đứng trước cửa kính, nhìn thành phố đêm rực sáng. Cô rút điện thoại, xóa những clip cũ, những file đe dọa, cả tài khoản nặc danh. Khi hoàn tất, cô nhìn bóng mình trong kính, khẽ nói:
“Đôi khi, người điều khiển mưa cũng cần nghe một bản nhạc nắng.”
Cô tắt đèn, rời khỏi văn phòng.
Rạng sáng.
Trên bàn piano ở phòng thu A1, Lâm Như để lại tờ giấy ghi vội:
“Cho buổi sáng sau cơn mưa. Khi chúng ta không cần đứng yên năm giây nữa, mà có thể bước đi cùng nhau.”
Bên cạnh là chiếc ô trong suốt, gấp gọn, khô hoàn toàn.
Khi Hàn Mạc đến, nắng đã lên. Anh mở ô, đặt nó trên bàn, rồi bật bản thu “Giọt nắng trong mưa”. Tiếng đàn vang lên, nhẹ như một lời chào. Anh nhắm mắt. Trong đầu, vẫn là hình ảnh cô trên sân khấu – không rực rỡ, không hoàn hảo, nhưng thật.
Khi bản nhạc kết thúc, anh mở mắt, nhìn ra cửa sổ.
Trên ô kính, một giọt nước duy nhất rơi xuống – có lẽ từ máy lạnh, hoặc từ sương. Anh cười khẽ.
“Cơn mưa thứ ba đã đến,” anh thì thầm. “Nhưng lần này, tôi sẽ không trốn.”