Sau buổi diễn, thành phố như hít một hơi dài rồi thở ra bằng tiếng gió ấm. Khuya. Con đường trước phòng hòa nhạc đã thưa xe, chỉ còn vài vệt đèn đỏ kéo dài như sợi chỉ. Lâm Như ôm bó hoa khán giả tặng, đôi tay lạnh mà lòng lại quá nóng. Bước chân cô đi cạnh Hàn Mạc, không sát cũng không xa, giống như khoảng cách an toàn của hai người vừa đi qua bão mà vẫn còn nghe tiếng sấm dội lại trong tim.
“Còn đau tay không?” – anh hỏi, mắt thoáng nhìn vết đỏ nơi cổ tay cô, chỗ dây đàn ma sát trong đoạn cao trào.
“Không đáng kể.” – cô cười, buộc bó hoa bằng ruy băng lại. – “Đau mà hạnh phúc.”
Anh im. Họ dừng dưới mái hiên rạp. Đêm không mưa, nhưng mái hiên vẫn rỏ từng giọt nước còn sót lại từ hệ thống phun sương. Giọt rơi đúng nhịp. Tích... tích... Như thể có ai đang đánh nhịp vào khoảng lặng sau buổi diễn.
“Em có biết,” – anh nói khẽ – “suốt năm giây em dừng, anh nghe rõ tiếng tim em.”
“Và anh biết nó đập vì sợ hay vì vui?” – cô hỏi.
“Anh chỉ biết nó đúng.” – anh đáp, mỉm cười mỏng đến nỗi ánh đèn đường cũng phải ghé lại gần mới nhìn ra.
Một chiếc xe dừng trước mặt, Tấn thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Ê hai người, đi ăn gì đi. Tôi đói như chưa từng được ăn. Lệ cũng đi, bảo ‘ăn mừng phần nắng’. Hừm.”
Lệ ngồi ghế sau, mở hé cửa, giọng tỉnh rụi: “Tôi chỉ đi để kiểm tra xem các người có định đem nhạc ra say xỉn không. Nghệ sĩ say là thứ nguy hiểm.”
“Vậy cô đi cho có,” Tấn nhún vai. “Đi không?”
Hàn Mạc nhìn Lâm Như, ánh mắt hỏi thay lời. Cô hơi lưỡng lự. Từ trong sâu, cô đang cần một khoảng trống – một nơi không tiếng chén dĩa, không tiếng cười, không đèn điện, chỉ có lớp yên mỏng phủ lên cả người như tấm chăn. Nhưng cô vẫn gật: “Đi. Một lát thôi.”
Quán mở muộn nằm trên lầu hai của một khu nhà cũ, gạch sàn loang lổ, cửa sổ mở ra một khoảng trời đêm lấp lánh ánh đèn. Tấn gọi đủ thứ, Lệ gọi trà nóng. “Đêm nay tôi không uống rượu,” cô nói, “vì mai còn sống.”
“Vâng, thưa giám đốc kỷ luật,” Tấn bông đùa, rồi quay qua Lâm Như: “Này, đoạn em dừng năm giây – đúng là độc thủ. Bọn kỹ thuật ngồi dưới còn nín thở. Tôi nghĩ từ nay mấy ông thính phòng nên bán ‘năm giây im lặng’ như dịch vụ cao cấp.”
“Đừng biến âm nhạc thành hàng hóa thêm nữa,” Hàn Mạc cười.
Lệ nhìn hai người, chậm rãi: “Thứ bán được nhất tối nay không phải ‘im lặng’, mà là ‘chân thật’. Người ta mệt với thứ được dàn cảnh rồi.” Cô dừng một nhịp, rót trà. “Và chân thật thì… khó kiểm soát.”
“Tại sao phải kiểm soát?” – Lâm Như hỏi.
“Vì thế giới này không hiền như âm nhạc của cô.” – Lệ nói, mắt lướt qua kính cửa sổ, nơi có bóng hai người ôm nhau chụp ảnh selfie. – “Tôi đã xóa những clip cũ. Nhưng sẽ còn lần khác. Sẽ còn người khác. Cả hai chuẩn bị sẵn đi. Đừng mong bình yên dài.”
Câu nói rơi xuống bàn như một mảnh đá nhỏ nặng. Không ai phản bác. Tấn khua thìa vào cốc: “Thôi nào. Tôi đề nghị cụng vì… chúng ta còn sống sau cơn mưa thứ hai.” Họ cụng. Ly chạm ly, tiếng leng keng mảnh như tiếng chuông báo một giờ mới.
Ăn được nửa chừng, Lâm Như xin về sớm. “Ngày dài quá. Tôi sợ mình sẽ lẫn lộn nhạc với những âm thanh khác mất.”
Hàn Mạc đứng dậy: “Anh đưa em.”
Lệ nhướng mày: “Hai người cứ tự nhiên. Tôi với Tấn sẽ nói chuyện với phóng viên về tình hình sau buổi diễn. Đừng lo, tôi không bán ‘năm giây im lặng’ của cô. Dù bán, cũng chẳng có ai đủ tiền trả.” Cô nhếch môi, giữa giễu cợt và thiện ý lấp lửng.
Trên đường về, thành phố ngủ nhưng không tắt. Những biển hiệu còn sáng như mắt người chưa muốn khép. Họ không nói nhiều. Radio bật nhỏ, kênh cổ điển phát một bản adagio lạ, dây kéo mỏng như sợi tóc.
“Ngày mai,” – Hàn Mạc nói, mắt vẫn dõi theo đường – “anh sẽ đề xuất với hội đồng: chốt bản master bằng phần ‘Giọt nắng trong mưa’. Không thêm gì nữa. Kể cả phần xử lý máy cho sạch.”
“Anh không sợ họ nói bản nhạc ‘bẩn’ sao?” – cô hỏi.
“Bẩn mới thật.” – anh mỉm cười. – “Sạch quá thì giống phòng mổ.”
Cô dựa đầu vào kính xe, nghe giọng nói đó chạy cùng nhịp máy. “Anh Mạc,” – cô gọi nhỏ – “nếu một ngày người ta bắt anh chọn giữa giữ im lặng và nói ra tất cả, anh chọn gì?”
“Ngày hôm qua anh sẽ chọn im lặng.” – anh đáp. – “Hôm nay… có lẽ anh chọn nói. Nhưng chỉ những gì cần để âm nhạc không bị bóp méo. Phần còn lại, anh giữ cho mình.”
“Vì sợ à?”
“Vì tôn trọng.” – anh liếc nhìn cô. – “Có những ký ức, nói ra sẽ làm nghèo nó đi.”
Xe dừng trước khu nhà trọ của cô. Con hẻm nhỏ đón họ bằng mùi bột giặt phơi ban công và mùi canh khuya từ nhà ai đó. Anh tắt máy.
“Anh có muốn lên nghe lại bản thu không?” – cô hỏi, rồi nhận ra câu mời đó vừa thân mật vừa mong manh thế nào.
Anh lắc đầu, giọng dịu: “Hôm nay thì không. Anh muốn cái dư âm này được ở lại nguyên vẹn. Ngày mai, anh sẽ lên – với cà phê và bánh.”
“Anh thích bánh gì?”
“Bất kỳ thứ gì em mua.”
“Không. Hãy chọn đi. Người trưởng thành phải biết chọn.” – cô nghiêng đầu.
Anh cười, thua cuộc: “Bánh sừng bò bơ. Và một ít mứt cam.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc biết nghe mưa.” – cô mở cửa, trước khi bước xuống, cô nghiêng người ôm anh rất nhẹ, như chạm vào một nốt lỏng. Không lâu, không vội. Nhưng đủ để cả hai nghe rõ một nhịp gì đó trong ngực mình đổi tông.
“Ngủ đi, Lâm Như.” – anh nói khi cô lùi ra, giọng khàn mỏng.
“Anh cũng thế.” – cô mỉm cười.
Cửa xe khép. Cô đi vào hẻm, bóng nhỏ chìm trong ánh đèn vàng. Anh ngồi một lát, rồi nổ máy. Đêm chạy lùi qua kính chiếu hậu như một cuộn băng đen.
Căn phòng nhỏ đón cô bằng mùi gỗ cũ. Bức ảnh của Lâm Hạo vẫn treo ở đó, nụ cười lấy đi nửa bóng tối. Cô đặt bó hoa vào bình, rót nước. Trên bàn, cuốn sổ “Kho – không gửi” nằm im, mép giấy cong nhẹ như một nụ cười mệt.
Cô mở sổ, tìm lại bức thư. Những chữ của anh trai cô như thắp lửa trên giấy: “Đứng yên năm giây.” Cô đặt tay lên, nhắm mắt. “Em đã đứng,” cô thì thầm, “và anh ấy đã ở.”
Điện thoại rung. Một tin nhắn ẩn danh nữa:
“Đêm nay đẹp quá nhỉ. Đừng tin vào nốt lặng.”
Lần này, cô không sợ. Cô nhắn lại một câu duy nhất:
“Cảm ơn vì đã nghe. Chúng tôi sẽ tiếp tục.”
Chấm tròn nhấp nháy rồi tắt. Không trả lời. Một kiểu im lặng khác.
Cô mở laptop, chép lại bản “Giọt nắng trong mưa – sân khấu”, thêm vào phía cuối một ô nhịp trống. Ghi chú: “Cho điều sẽ đến.”
Cửa sổ mở hé. Một luồng gió mỏng lùa vào. Ở ngoài, có tiếng rao của ai đó đi muộn: “Bánh mì nóng… nóng đây…” Cô mỉm cười vô cớ. Thế giới sau bản nhạc hóa ra vẫn như cũ: người ta vẫn rao, vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn yêu nhau bằng những việc nhỏ.
Cô tắt đèn, leo lên giường. Trước khi ngủ, cô gửi một ghi chú thoại cho Hàn Mạc – một đoạn ngắn, ôm trọn giọng thầm thì:
“Ngày mai nếu trời mưa, đừng mang ô. Em muốn thử xem mình có thể đứng yên không cần che.”
Tin nhắn báo “đã nghe” chỉ sau vài phút. Rồi một ghi chú thoại trả lời – tiếng anh, nhỏ, sát tai:
“Được. Nhưng nếu em lạnh, anh sẽ che.”
Cô bật cười, kéo chăn lên ngang vai, giấc ngủ đến như một bản nhạc thứ hai – không ánh đèn, không khán giả, chỉ còn tiếng thở đều.
Sáng hôm sau, anh đến sớm, như đã hẹn. Mùi cà phê lan từ bậc thang lên tận cửa. Cô mở cửa với mái tóc buộc cao, mắt còn đọng chút sương. Trên tay anh là túi giấy: bánh sừng bò và hũ mứt cam. Cảnh tượng bình thường đến mức giống một giấc mơ ngoại truyện của Rain Symphony – nơi nhân vật xuống sân khấu để làm người.
“Vào đi.” – cô nép sang một bên.
Họ ăn sáng bên cửa sổ, ánh nắng rót vào, vàng đến nỗi chiếc thìa cũng có bóng riêng. Xong, cô mở piano. “Nghe lại nhé.”
Họ nghe. Trên màn hình, sóng âm chạy như dòng sông nhỏ. Mỗi nốt ngân trôi qua, để lại chút bọt khí li ti trong không trung. Đến đoạn cuối, anh nói: “Thêm một hơi thở.” Cô gật, thu lại. Lần này, cô để tiếng cô… mỉm cười ngay trước nốt kết. Một âm rất nhỏ nhưng ấm, đủ để người tinh ý nghe thấy.
“Được.” – anh nói, “Chúng ta ‘đóng bìa’ bằng nụ cười này.”
Cô quay sang: “Anh nhắc tôi mới nhớ. Bìa album.”
Anh ừ một tiếng: “Lệ bảo sẽ làm đơn giản. Không mặt người, không kịch. Chỉ là tấm kính có một giọt nước dừng giữa chừng.”
“Giọt nước không chịu rơi hết.” – cô thì thầm.
“Ừ.” – anh nhìn cô. – “Giống như hai người không chịu… rời nhau.”
Cô bật cười, đỏ mặt: “Anh càng ngày càng biết nói những câu dễ làm người khác… không đứng yên.”
“Vậy để anh học cách im một chút.” – anh nhún vai, làm ra vẻ nghiêm túc.
Cô dựa đầu vào vai anh. Sáng trôi qua như con thuyền con, lặng lẽ.
Gần trưa, Tấn gọi: “Tin vui. Bảng xếp hạng nội bộ báo ‘Giọt nắng trong mưa’ đạt lượt nghe cao kỷ lục sau đêm qua. Tin không vui: hệ thống lại báo truy cập lạ. Tôi khóa rồi, nhưng… Vũ vẫn chưa xuất hiện.”
“Để tôi qua.” – Hàn Mạc nói.
“Đừng đi một mình.” – Lâm Như chen vào.
Anh nhìn cô, gật: “Em đi cùng. Nhưng em đứng ngoài, nếu có gì bất trắc.”
“Không. Em ở cạnh anh.”
Anh không tranh. Cả hai vội đến công ty. Tầng 15 vắng. Cửa phòng A2 hé mở. Bên trong, Thi Vũ ngồi một mình, tay gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt đeo một thứ nhàn nhạt – không hẳn mệt, không hẳn điên, giống người vừa làm một phép toán quá dài.
“Đến chúc mừng tôi à?” – anh ta hỏi khi họ bước vào. – “Cơn mưa thứ hai của các người… đẹp đấy.”
“Anh đã làm gì với hệ thống tối qua?” – Hàn Mạc hỏi, giọng bình. – “Và với video ở phòng thu.”
“Chỉ nhắc mọi người,” Thi Vũ nhún vai. – “Rằng nốt lặng không bán được.”
“Âm nhạc không phải để bán.” – Lâm Như siết tay. – “Nhất là phần im của nó.”
Thi Vũ nhìn cô lâu, như cố nhớ ra ở đâu đó đã thấy ánh mắt này. Rồi anh ta cười – nụ cười khô, dính. “Cô giống Lâm Hạo ở chỗ tin vào đẹp đến mức quên đời. Nhưng đẹp mà không bán được thì đói. Tôi chọn đói hay chọn bán? Tôi chọn bán.”
“Bằng cách dùng người khác làm mồi?” – Hàn Mạc hỏi.
“Bằng cách đẩy mưa rơi nhanh hơn. Khán giả thích bão.” – Thi Vũ đứng dậy, vươn vai. – “Yên tâm. Tôi rời công ty rồi. Hợp đồng cộng tác kết thúc sáng nay. Tôi chỉ đến lấy đồ.”
Hắn cầm balo, đi ngang họ như đi ngang hai bóng cây. Trước khi ra cửa, hắn quay lại: “Anh Hàn, anh đã từng chạy quá nhanh. Cô gái này là phanh của anh à? Coi chừng phanh mòn.”
Cửa đóng. Hành lang dài nuốt mất tiếng bước chân hắn. Họ đứng lại, trong phòng thơm mùi gỗ lạnh.
“Tôi sẽ xử lý phần pháp lý.” – Hàn Mạc nói. – “Nhưng như Lệ nói, sẽ còn lần khác. Chúng ta phải quen với việc bị nhìn.”
“Em sợ,” – Lâm Như thừa nhận, giọng không run – “nhưng không rút.” Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt trong như mặt kính rửa sạch: “Và em không để anh rút.”
Anh gật. Sau những vỡ vụn, hai chữ “ở lại” dường như đã tìm được một mái nhà.
Trưa ấy, bầu trời bỗng sầm lại một thoáng như ai đó kéo rèm. Gió thổi qua hàng cây trước cửa sổ rào rạo, rồi lắng. Không mưa. Hoặc có, nhưng ở sâu bên trong nơi người ta không còn gọi tên bằng thời tiết.
“Sau bản nhạc,” – Lâm Như nói, dựa trán vào kính, – “là một bản nhạc khác bắt đầu. Em nghĩ… em đã sẵn sàng.”
“Anh cũng vậy.” – Hàn Mạc đứng cạnh, vai chạm vai. – “Và lần này, nếu mưa, chúng ta sẽ… không che.”
Họ cùng cười. Ở trên cao, mặt trời hé ra sau một gờ mây. Một giọt nắng rơi nhẹ xuống mép kính, dừng lại, rồi tan vào không khí – như một lời chúc phúc không cần chữ.