Buổi chiều hôm ấy, Lâm Như trở lại công ty sớm hơn một giờ. Không khí trong hành lang lạnh và im, chỉ có tiếng máy điều hòa khe khẽ. Cô bước qua bức ảnh “Lightfall Tour” lần nữa, ánh mắt vô thức dừng lại nơi bóng người trong góc phải. Càng nhìn, cô càng thấy có gì đó quen thuộc — không phải vì hình dáng, mà vì ánh mắt ấy. Một thứ ánh sáng mờ, vừa giống nỗi cô đơn, vừa giống hối lỗi.
Phòng thu A1 vẫn còn mùi mưa thật từ buổi sáng. Sàn còn ẩm nhẹ, những chiếc xô thép lấp lánh giọt nước chưa khô. Cô đặt tập bản nhạc lên bàn, mở lại phần đầu “Nỗi nhớ vô danh”. Bốn nốt rơi liên tiếp. Lần này, cô thêm một nhịp thở – một khoảng lặng nhỏ xíu giữa nốt thứ hai và thứ ba. Khi âm thanh vang lên, cô cảm giác mình vừa mở ra cánh cửa của một ký ức nào đó.
Tiếng cửa khẽ mở.
“Cô đến sớm.” – giọng Hàn Mạc vang lên.
Anh bước vào, áo sơ mi trắng, tay cầm laptop. Không cà vạt, không áo vest – lần đầu tiên cô thấy anh trông gần như “bình thường”. Nhưng trong ánh mắt ấy, vẫn còn nguyên sự lạnh lùng có trật tự.
“Tôi muốn nghe bản demo cô làm sáng nay.”
Cô đưa anh tai nghe. Anh ngồi xuống, im lặng suốt ba phút bảy giây – thời lượng bản nhạc. Khi giai điệu kết thúc, anh tháo tai nghe, khẽ nghiêng đầu. “Cô vừa viết lại đoạn 2.”
“Vâng, tôi muốn nó nhẹ hơn.”
“Không. Nó không nhẹ hơn. Nó thật hơn.”
Câu nói khiến tim cô lỡ nhịp. Cô không biết là lời khen hay lời nhắc.
“Có người từng dạy tôi rằng, cảm xúc không nằm trong nốt nhạc, mà ở chỗ dừng lại giữa hai nốt.” – anh nói, ánh mắt xa xăm. “Cô vừa tìm được chỗ dừng đó.”
“Người dạy anh là ai?” – cô hỏi khẽ.
Hàn Mạc im lặng rất lâu. Cuối cùng, anh đáp:
“Một người đã rời đi vì tôi không kịp dừng.”
Câu nói mơ hồ, nhưng khiến căn phòng như lạnh thêm. Anh quay đi, mở laptop, giọng trở lại điềm tĩnh. “Ngày mai tôi phải sang Tokyo họp. Cô tiếp tục hoàn thiện phần thứ hai. Tấn sẽ giúp cô thu âm tiếng mưa. Và…” – anh dừng lại một chút – “đừng làm việc sau nửa đêm. Mưa lúc đó không đáng nghe.”
“Vì sao?”
“Vì lúc ấy, người ta dễ nghe nhầm tiếng tim mình.”
Đêm đó, Lâm Như không ngủ. Cô mở cửa sổ, nhìn những giọt mưa rơi lấm tấm trên ô kính. Thành phố chìm trong hơi nước và ánh đèn trắng mờ. Cô mở lại bản nhạc, cho nhỏ volume, rồi để nó lặp đi lặp lại.
Giữa bản nhạc, có tiếng rung điện thoại. Tin nhắn từ số lạ, chỉ có bốn chữ:
“Đừng tin vào nốt lặng.”
Cô giật mình. Ai lại gửi vậy? Không tên, không ký hiệu. Số điện thoại lạ, không thể gọi lại. Cô nhìn màn hình thật lâu. Đừng tin vào nốt lặng – câu ấy nghe như một lời cảnh báo, hoặc như một nỗi sợ được viết thành nhạc.
Cô tắt đèn, nằm xuống, nhưng hình ảnh Hàn Mạc lại hiện lên trong đầu – ánh mắt anh khi nói “âm nhạc đã rời bỏ tôi trước”. Giọng nói ấy, cách anh lặng đi trước khi thừa nhận một nỗi đau cũ, tất cả khiến cô thấy khó hiểu. Người đàn ông đó, tại sao vừa lạnh lẽo vừa mang nét u buồn đến thế?
Sáng hôm sau, Tấn gọi cô lên tầng 15 để thử âm mưa mới.
“Chúng ta đang thử cảm biến theo nhịp tim, cô muốn thử không?”
“Nhịp tim?” – cô hỏi lại.
“Ừ. Hệ thống lấy sóng điện tim làm tần số điều khiển rơi nước. Mưa rơi nhanh hay chậm tùy vào nhịp tim người nghe.”
Một ý tưởng điên rồ, nhưng lại hợp với “Rain Symphony”. Khi cô gắn cảm biến lên cổ tay, bản nhạc vang lên. Những giọt nước rơi theo nhịp của cô – ban đầu chậm rãi, rồi nhanh dần khi giai điệu đi lên. Đến đoạn chuyển, tim cô đập loạn, và mưa rơi xối xả.
“Đẹp thật.” – Tấn thốt lên. – “Như mưa biết cảm xúc người ta.”
Cô khẽ cười, nhưng trong lòng lại thấy lạnh. Nếu mưa hiểu thật, liệu nó có ngừng khi biết người đang nhớ một nỗi đau?
Sau buổi thử, Tấn rủ cô ăn trưa. Trong lúc trò chuyện, anh hỏi vu vơ:
“Cô biết không, trước đây tổng giám đốc Hàn từng là nhạc sĩ dàn dây. Giỏi lắm. Nhưng rồi bỏ hẳn sau một vụ tai nạn. Họ bảo lúc đó anh ta suýt chết.”
Cô sững người. “Tai nạn?”
“Ờ. Cách đây 3 năm. Xe mất lái trên cầu. Sau vụ đó, anh ta đổi hoàn toàn – không chơi đàn, không sáng tác, chỉ làm điều hành. Có lẽ, khi người ta mất một phần trái tim, họ sẽ cố biến lý trí thành áo giáp.”
Lâm Như nghe mà tim đập mạnh. Tai nạn ba năm trước… cùng năm anh trai cô mất. Cô không muốn nghĩ tiếp, nhưng hai mảnh ký ức trong đầu bắt đầu chập lại. Chiếc xe bạc trong mưa, ánh đèn trắng, và khuôn mặt cô không nhìn rõ.
Chiều muộn, khi cô định rời công ty, điện thoại reo.
“Cô Lâm Như, tổng giám đốc nhắn, anh ấy để quên tài liệu ở phòng thu A1, nhờ cô mang lên tầng 20.”
Cô bước vào phòng, ánh đèn vàng nhạt rọi trên bàn gỗ. Một tập hồ sơ màu xám đặt ngay ngắn. Khi cầm lên, một tờ giấy rơi ra. Là ảnh chụp đen trắng — một người đàn ông trẻ đang chơi piano trong phòng hòa nhạc. Cạnh anh là… Lâm Hạo. Anh trai cô.
Tay cô run bắn. Dưới ảnh có dòng chữ viết tay: “Buổi diễn cuối cùng – 15.10.2022”.
Cô ngồi phịch xuống ghế, tim đập dữ dội. Tấm ảnh này là thật. Hàn Mạc và anh trai cô – họ từng quen biết. Hơn thế nữa, có thể họ từng cùng biểu diễn.
Cô ngẩng lên, nhìn khung cửa kính, nơi những hạt mưa bắt đầu lăn xuống như nước mắt. Bất giác, cô thấy lại hình ảnh người đàn ông trong mưa – đôi mắt ấy, nỗi buồn ấy – tất cả trùng khớp.
“Thì ra… là anh.” – cô khẽ nói, giọng nghẹn lại.
Tập hồ sơ rơi khỏi tay, trang giấy tản ra như cánh chim. Ngoài kia, sấm vang. Cô không biết điều gì chờ đợi mình, chỉ biết rằng kể từ giây phút ấy, “Rain Symphony” không còn là một dự án nữa – mà là chiếc cầu dẫn cô trở lại nơi mà ký ức và sự thật đang đan vào nhau.
Và ở đầu bên kia cây cầu ấy – là anh. Người đàn ông mang trong mắt mình cả một cơn mưa.